
dở khóc dở cười nói: “Thế à... không
có chuyện gì là tốt rồi.”
Chu Nhất Minh đi con ngựa yêu quý của tôi về nhà. Tôi ngồi
đằng sau, toàn thân mềm nhũn, rất muốn dựa vào lưng anh ta. Anh ta tuy không
cao nhưng lại có tấm lưng chắc khỏe, dựa vào nhất định sẽ rất dễ chịu. Nhưng
tiếc là tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Hành động thân mật kiểu ấy chỉ dành
cho những người yêu nhau, tôi lấy tư cách gì chứ? “Vô cớ xuất binh” thì không
được!
Khi đi ngang qua một siêu thị, tôi chợt nhớ ra ở nhà hết
băng vệ sinh, phải mua thêm hai gói mới đủ dùng, liền bảo Chu Nhất Minh dừng
xe. “Em phải vào mua ít đồ, anh đứng đây đợi em nhé!”
Anh ta liếc nhìn tôi, nở một nụ cười xảo quyệt. “Có phải em
mua khăn ăn cao cấp không?”
Anh ta còn nhấn mạnh “khăn ăn cao cấp” nữa chứ, nghe thấy
thế tôi hơi xấu hổ nhưng cũng không chịu thua. “Đúng thế, có cần mua hộ anh một
bịch để lau mồm không?”
“Hả... không cần đâu, em mua cho em là được rồi, anh không
có phúc tận hưởng.”
Tôi vào siêu thị mua băng vệ sinh, loại tôi vẫn dùng đang có
chương trình khuyến mãi, mua mười bịch trở lên sẽ được tặng một cái ô che nắng
rất đẹp. Tôi nghĩ thế cũng có lợi, dù sao vẫn phải dùng, chép miệng mua luôn
mười bịch còn được tặng thêm cái ô, cho băng vệ sinh vào đầy một giỏ rồi mang
ra quầy thu ngân thanh toán.
Thật sự vừa nãy nếu Chu Nhất Minh không nói đùa những câu
kiểu như “khăn ăn cao cấp” thì chắc tôi cũng ngại không dám mua nhiều như thế,
dù sao để anh ta nhìn thấy một túi băng vệ sinh to thế này cũng hơi xấu hổ.
Nhưng anh ta đã biết tôi vào mua cái gì rồi nên thấy không cần phải ngượng nữa.
Tôi xách một túi đầy băng vệ sinh đi ra, tuy được để trong
túi nylon nhưng vẫn nhìn thấy rõ. Chu Nhất Minh vừa nhìn thấy đã suýt ngất.
“Không phải chứ? Em mua làm gì lắm thế? Định đi buôn à?”
“Mặc kệ em!”
Tôi buộc túi băng vệ sinh ra phía trước xe rồi ra sau xe
ngồi để Chu Nhất Minh chở về. Cứ như thế, anh ta lái con ngựa quý của tôi, dưới
chân để một túi to băng vệ sinh, sau lưng chở tôi. Trên đường anh ta luôn miệng
kêu khổ: “Bé bự ơi, túi “khăn ăn cao cấp” của em sắp làm anh trai xấu hổ muốn
chết rồi!”
Mặc dù chê tôi làm anh ta mất mặt nhưng Chu Nhất Minh vẫn
chở tôi về nhà. Trong nhà không có ai, bố tôi sau khi về hưu cứ chiều đến lại
ra khu sinh hoạt cộng đồng chơi cờ, còn dì Thạch thích đi chơi mạt chược. Tôi
không còn chút sức lực nào nữa, bụng lại đau quằn quại, liền đi thẳng vào phòng
nằm.
Chu Nhất Minh bước vào theo. “Em sao rồi? Vẫn khó chịu lắm
à?”
Tôi uể oải trả lời anh ta: “Đau bụng.”
“Đau bụng!” Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đau quá thì
anh sẽ đi mua thuốc cho em. Đó là thuốc giảm đau, lần trước bị đau răng, anh
uống thấy đỡ hẳn nhưng không biết em có dùng được không.”
Tôi nghe nói có thể giảm đau thì đương nhiên đồng ý, thật sự
là đau đến mức không chịu nổi nữa rồi!
“Vậy anh mau đi mua đi, mặc kệ có dùng được không, cứ giảm
đau là tốt rồi.”
Chu Nhất Minh vội vàng chạy đi mua thuốc, rất nhanh đã quay
trở lại, nhưng không mua thuốc Fenbid, anh ta sợ dùng lung tung sẽ xảy ra
chuyện, liền tìm một bác trung niên mặc áo blouse trắng trong hiệu thuốc, ấp a
ấp úng hỏi: “Cô gái đó... đến... đến kỳ sinh lý... bị đau bụng, uống thuốc gì
thì tốt ạ? Uống Fenbid có được không?”
Cuối cùng người ấy giới thiệu cho anh ta một hộp thuốc bột
chữa đau bụng kinh, khi anh ta cầm ra quầy thu ngân thanh toán, cô nhân viên
thấy lạ cứ nhìn anh ta, miệng tủm tỉm cười. Anh ta xấu hổ cũng gượng cười theo.
“Tôi biết đàn ông đến mua thuốc này rất buồn cười, nhưng cô có thể không cười
được không?”
Kết quả, không chỉ cô nhân viên đó cười, mà những cô nhân
viên khác và khách mua hàng cũng cười cầm lên. Chu Nhất Minh xấu hổ quá chạy
mất dép.
Anh ta rót một cốc nước ấm rồi đổ gói thuốc bột vào, khuấy
đều rồi đưa cho tôi. “Uống đi, vì gói thuốc này mà anh trai không biết giấu mặt
vào đâu đấy. Em uống mà không thấy đỡ thì thật là có lỗi với anh trai.”<>
Chu Nhất Minh có thể chạy ra hiệu thuốc mua cho tôi một hộp
thuốc đau bụng kinh mang về. Phần lớn con trai đi mua loại thuốc này thường rất
xấu hổ, vậy mà anh ta vẫn đi mua, điều đó khiến tôi thầm cảm kích. Tôi không
dám có lỗi với anh ta, vội vàng uống thuốc.
Không biết có phải do bình thường ít uống thuốc hay do ảnh
hưởng tâm lý mà vừa uống chưa được bao lâu, tôi đã cảm thấy bụng dễ chịu hẳn.
Thấy tinh thần của tôi đã đỡ hơn nhiều, Chu Nhất Minh lập
tức làm ra vẻ vất vả và công lao lớn đòi được thưởng: “Yên đại tiểu thư, hôm
nay anh trai chăm sóc em tốt như thế, liệu có được thưởng không?”
“Anh muốn được thưởng chứ gì? Được thôi, em thưởng cho anh
một... cô bạn gái mà anh thích nhất. Có được không?”
“Thật không?” Chu Nhất Minh tỏ vẻ tinh thần hăng hái. “Em có
cô gái nào thích hợp giới thiệu cho anh à? Trông cô ấy thế nào? Tính tình có
tốt không? Làm nghề gì?”
“Trông gần giống em, tính cách cũng giống e