XtGem Forum catalog
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325940

Bình chọn: 9.00/10/594 lượt.

inh Trí, em gái anh…. Không không không, phải là em trai anh mới đúng! ! !

Cái tên chết tiệt này, Trương Ninh Giản chỉ nói vậy thôi mà đã đồng ý rồi?!

Phân biệt đối xử cũng đừng trắng trợn quá được không? ! ? !

Một dòng chữ chợt chạy qua trong đầu Trương Nhất Manh: F*ck you mom!

Trương Ninh Trí tiếp tục: “Vậy Ninh Hi, em đi cùng cô ấy đi!”

Trương Ninh Hi: “…”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Giản cảnh giác nói: “Có ý gì?”

Trương Ninh Trí nhàn nhã giải thích: “Một mình Trương Nhất Manh ra
ngoài không an toàn, cũng cần có người đi cùng như hôm nay vậy, nếu em
không chịu đi thì Ninh Hi đi, dù sao thì Ninh Hi cũng chẳng có việc gì
để làm.”

Trương Ninh Hi: “Cái gì chứ.”

Trương Ninh Trí liếc nhìn hắn một cái: “Em cũng không đi?”

Trương Ninh Hi kiên định nói: “Đi.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Trí chẳng khác gì Nữ vương thụ cả… Còn tên tấn công nhu nhược Trương Ninh Hi này nữa…

Trương Ninh Giản nói: “Đến nhà cậu của mẹ sao?”

“Ừ.”

“Cũng dùng thân phận mẹ con sao?” Trương Ninh Giản vừa nghi ngờ nhìn Trương Ninh Trí, vừa tức giận liếc Trương Ninh Hi.

Trương Ninh Hi: “…”

“Dĩ nhiên không phải, anh đã nói, không ai có thể chấp nhận chuyện
này, dĩ nhiên là phải dùng thân phận bạn trai của Trương Nhất Manh!”

Trương Ninh Giản đập bàn: “Không được!”

Trương Ninh Trí nói: “Sao lại không được!”

Trương Ninh Giản tiếp tục đập bàn: “Bởi vì anh ấy là con của mẹ!”

Cậu trợn mắt nhìn Trương Ninh Hi: “Anh ba, anh nói xem?”

Trương Ninh Giản ít khi gọi Trương Ninh Hi là anh ba, lúc này lại cất tiếng gọi cũng chỉ vì muốn Trương Ninh Hi đứng về phía mình, đúng là
không chừa thủ đoạn nào…

Trương Ninh Hi nói: “Ừm…”

Trương Ninh Trí liếc anh ta.

Trương Ninh Hi: “Không phải vậy…”

Trương Ninh Giản hùng hổ nhìn anh ta.”

Trương Ninh Hi: “Đâu có liên quan gì tới tôi đâu!!! Hai người cãi thì cãi đi, sao lại lôi tôi vào chớ!!!”

Trương Ninh Hi phát điên nhìn Trương Nhất Manh: “Tại sao? Tại sao lần nào cũng là tôi vậy hả?!!!”

Đầu Trương Nhất Manh nãy giờ như muốn nổ tung, tuỳ tiện đáp: “Chắc là vì vấn đề ngoại hình…”

Trương Ninh Hi: “…”

Trương Nhất Manh nói: “Thôi, hai người đừng cãi nhau nữa, Trương Ninh Hi nhìn chẳng khác gì sở khanh cả, đi cùng anh ta tôi cũng không yên
tâm.”

Trương Ninh Hi: “…”

Ánh mắt Trương Ninh Trí sâu thẳm nhìn Trương Nhất Manh: “Ý cô là muốn tôi đi?”

“Hả? !” Trương Nhất Manh bị Trương Ninh Trí doạ sợ hết hồn, nói: “Dĩ nhiên là không rồi! Anh thì cứ như là xã hội đen í.”

Trương Ninh Trí: “…”

Hình như anh ta không vui lắm thì phải = =

Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Thôi, cứ để Ninh Giản đi đi.”

Trương Nhất Manh không khỏi lo lắng nói: “Con cứ tỏ ra như bình
thường là được, hôm nay thầy giáo dạy con cái gì vậy? Hay là con vào
phòng nói tỉ mỉ cho mẹ nghe xem, rồi mẹ cũng nhắc nhở con nên nói gì …”

Trương Ninh Giản có thể đi cùng Trương Nhất Manh dĩ nhiên vui vẻ vô
cùng, đi theo đằng sau Trương Nhất Manh như chú cún nhỏ lên lầu.

Trương Ninh Hi tấm tắc: “Trước kia đều là người khác đi theo sau Ninh Giản, sau này nó khôi phục trí nhớ không biết có muốn giết người không
nhỉ?”

Trương Ninh Trí không nói gì, hờ hững nhìn bóng hai người kia vừa vui vẻ nói chuyện, vừa đi lên lầu.

Khi Trương Ninh Hi định về phòng thì Trương Ninh Trí chợt mở miệng: “Chưa chắc.”

Trương Ninh Hi ngơ ngác một hồi, sau đó mới biết Trương Ninh Trí đang trả lời câu hỏi của anh, cười cười không nói gì thêm.



Trương Nhất Manh đưa Trương Ninh Giản về phòng mình, hỏi xem Trương
Ninh Giản học cả buổi chiều rốt cuộc tiếp thu được gì, sau đó kêu anh
nhìn theo cô mà bắt chước.

“Nhớ, khi bước vào nhà thì phải thưa bác trai bác gái, mẹ có một bạn
em họ tên là Triệu Tiểu, con gọi bạn ta là… Ừm… Mẹ cũng không biết nên
nói sao, thôi thì cứ gọi là em họ hay Triệu Tiểu đi.”

Trương Ninh Giản tỏ ra hờ hững như lúc được dạy: “Ừm.”

“Ví dụ bây giờ con đang bước vào nhà, trên tay còn mang theo vài món đồ.”

Trương Nhất Manh đặt giả thiết thay anh.

Trương Ninh Giản làm như đang xách đồ thật, bước vào cửa phòng, quay sang cười với Trương Nhất Manh: “Chào bác trai, bác gái ạ.”

Trương Nhất Manh suýt nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ, vừa nghĩ “tên này đúng là hại nước hại dân”, vừa gật đầu khích lệ anh, kêu anh tiếp tục.

Trương Ninh Giản nói tiếp: “Em họ hay Triệu Tiểu, chào.”

Trương Nhất Manh: “…”

“Khoan đã… Con cứ gọi cô ấy là Triệu Tiểu đi, con nói “Em chính là em họ của Nhất Manh, Triệu Tiểu sao? Chào em.” Là được rồi.”

Trương Nhất Manh cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì nhà biên kịch cả… Nói chính xác hơn là tự biên tự diễn mới phải =.=

Trương Ninh Giản dùng ánh mắt “thật là hết cá