
Trương Ninh Trí ngồi vào tay lái phụ, người đàn ông kia mở cửa cho
Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh, có lẽ do sợ Trương Nhất Manh sẽ
biến mất mà Trương Ninh Giản luôn đi đằng sau Trương Nhất Manh, Trương
Nhất Manh không vào, anh cũng không chịu vào, cuối cùng Trương Nhất Manh đành phải vào xe ngồi, Trương Ninh Giản cũng nhanh chóng vào theo.
Trương Nhất Manh: “…”
Chiếc xe hơi đầu tiên
chạy đi, những chiếc xe tiếp theo cũng dần dần chuyển động theo, bây giờ còn sớm, trời vẫn còn hơi tối, trên đường không có ai, cũng không có xe cộ, xe chạy vô cùng thoải mái, Trương Nhất Manh cảm thấy hơi mệt, mi
mắt nặng trịch, dần dần cụp xuống, cô dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Trương Ninh Giản thấy Trương Nhất Manh ngủ thiếp đi, lấy tay chọc vào mặt của cô.
Trương Nhất Manh không có phản ứng.
Trương Ninh Giản thấy Trương Nhất Manh không để ý đến mình, có chút
bất mãn, bĩu môi ngắt lỗ mũi của Trương Nhất Manh, không cho cô hít thở.
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Giản buông tay ra.
Trương Nhất Manh: “Khụ khụ ..”
Cô vất vả lắm mới thở lại bình thường được, tức giận nói: “Anh đang làm gì thế hả? Muốn tôi chết lắm hả?”
Đôi mắt Trương Ninh Giản ngấn lệ : “Mẹ, đừng mắng con mà …”
Trương Ninh Trí: “Khụ.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Ngoan …” Trương Nhất Manh nói với Trương Ninh Giản đang nước mắt lưng tròng, “Đừng khóc nữa, mẹ thương con.”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Giản vui vẻ dụi đầu vào người Trương Nhất Manh: “Vâng!”
Trương Nhất Manh: “T_T “
Thật ra, người nên khóc phải là cô mới đúng.
***
Để tiện cho việc sau này chạy trốn, Trương Nhất Manh cẩn thận nhìn
ngắm con đường ngoài cửa sổ, dần dần, cô mới phát hiện bọn họ đang đi ra ngoại thành …
“À … Trương, Trương thiếu gia.” Trương Nhất Manh do dự một chút,
nhưng vẫn cố gắng mở miệng, Trương Ninh Trí ở ghế phụ đáp một tiếng, cô
tiếp tục nói: “Chúng ta đang đi đâu vậy
“Biệt thự ở sườn núi.” Trương Ninh Trí trả lời ngắn gọn.
“…”
Ở sườn núi, lại còn là biệt thự?
Trong suy nghĩ của Trương Nhất Manh, ở trên núi không phải là cây cối thì là nấm mồ …
“Vậy đi lại có tiện không?” Trương Nhất Manh không dám nói thẳng suy nghĩ của mình ra, đành phải khéo léo hỏi anh ta.
Trương Ninh Trí thoạt nhìn không để ý tới, nhưng vẫn giải thích: “Ở
đó yên tĩnh, thích hợp cho Ninh Giản dưỡng bệnh, nếu như nó có thể bình
phục lại thì có thể về nhà của nó.”
Còn có cả nhà riêng …
Xe càng đi, đường càng hẻo lánh, Trương Nhất Manh càng lúc càng thấy
sợ hãi, lỡ như Trương Ninh Trí muốn bán cô ở nơi rừng sâu núi thẳm như
thế này thì cũng không khó khăn lắm.
Thế nên, cô nhìn sang Trương Ninh Giản đang nắm chặt áo của mình bên
cạnh, đến lúc đó lấy anh ta ra làm con tin cũng được. Nhưng vừa quay qua nhìn, mặt của Trương Nhất Manh liền đen lại – – khó trách anh ta yên
lặng đến vậy, thì ra là đã ngủ thiếp đi …
Nếu phải tại anh ta, sao bây giờ cô lại thấy lo sợ thế này chứ, nhưng đầu sỏ gây nên lại ngủ ngon như vậy … Trương Nhất Manh chợt có ý nghĩ:
Người này là kẻ thù trong đầu, cô lén lút đưa tay ra, định bóp lỗ mũi
của anh ta lại, nhưng lại không đành lòng.
Trương Ninh Giản ngủ không phải cô chưa từng thấy, nhưng Trương Ninh
Giản khi ấy, mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng lại như thiếu đi một cái gì đó.
Còn bây giờ, cũng vẫn ngủ như thế này, nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu,
ngây thơ của trẻ con, đôi lông mi khẽ rung động giống như một con bướm
đậu lên mặt hồ, không biết khi nào sẽ vươn cánh mà bay đi. Hô hấp rất
đều đặn, lại thêm vẻ lương thiện nhưng lại lạnh lùng bên ngoài, làm cho
người ta muốn chạm cũng không thể chạm vào.
Đồng thời, Trương Ninh Trí ngồi đằng trước ho nhẹ, nhắc nhở Trương Nhất Manh rụt tay lại.
Cô vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc, chạy mãi cũng đến được vùng ngoại thành, cô chưa từng thấy
những con đường này, bây giờ mới biết, thì ra thật sự có biệt thự, mà
còn ở sườn núi, nằm ngay ở nơi mà ánh đèn sáng rực rỡ nhất.
Trương Nhất Manh nghĩ, những thư sinh ngày xưa lên đường đi thi, khi
trời tối thì phải vào những ngôi miếu đổ nát để mà sống tạm, chợt nhìn
thấy ở phía xa có ngọn đèn, có ánh lửa, không chừng trong đó còn có
những người đẹp đang dọn những món ngon ngồi đợi mình, chắc là cảm thấy
kinh ngạc lắm. Nhưng theo quy luật mà nói, những người đẹp đó, phần lớn
đều là yêu quái…
Xe của bọn họ men theo con đường quanh co ở chân núi, sau đó chạy đến trước một cánh cửa sắt lớn, cửa từ từ mở ra, từng chiếc xe ô tô chạy
vào, Trương Nhất Manh cố gắng tỉnh táo nhìn rõ cảnh vật hai bên đường,
đau khổ phát hiện rằng cô chưa từng thấy những thứ này bao giờ. Con
đường này rất rộng, đủ cho hai chiếc xe chạy cùng lúc, chiếc xe cứ không ngừng đi đến, sau đó dừng trước một căn biệt thự có màu xanh, màu vàng
rực rỡ, một người phụ nữ chừng 40 tuổi