
ên mặc dù không ra thành tiếng liền tức đỏ mặt hét lên.
-"Em bị vậy mà hai anh không an ủi còn tươi mặt lên hả?"
Anh với chàng thôi ngay bản mặt đó cặm cụi uống nước ngọt.
-"Nãy giờ em thấy có ai an ủi em đâu mà la hai thằng đó.-"Nàng vòng tay trước ngực nhìn em.
Em cúi gậm mặt xuống với ánh mắt sắc bén của hắn đang nhìn mình.
Nhóc huých huých tay nó đang chống cằm nhìn em.
-"Bộ con nhỏ đó bị bệnh thần kinh hả chị?"-Nhóc thì thầm vào tai nó.
Nó cong môi gật đầu ngay sau đó. Điều đó là đương nhiên rồi.
-"Từ khi gặp con nhỏ đó là chị biết ngay nó bị bệnh thần kinh từ nhỏ rồi."-Nó thì thầm vào tai nhóc.-"Cảm ơn vì đã gọi chị là anh."
Nhóc cười tít mắt gãi đầu. Quay sang nhìn nhỏ.
Nhỏ xoa cằm suy nghĩ về người em của mình đang làm gì. Ước gì nó lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa. Mình thề sẽ không bao giờ bỏ nó lần nào.
-"Còn chị Phong bị gì đấy chị?"-Nhóc quay sang nó.
Nó nhìn nhỏ rồi đưa một ngón tay lên môi tỏ vẻ im lặng.
-"Suỵt. Chị sẽ nói với em sau."
-"Ok."-Nhóc đá mắt với nó.
Mọi người ai nấy một việc. Nam thanh niên từ đâu đến đặt đĩa thức ăn lên bàn làm mọi người ngừng hành động quay sang nhìn người ấy -Hoàng Minh Long.
Nàng giật mình nhìn nhóc đang ngồi đối diện mặt.
-"Em chào mấy anh. Em ngồi đây được chứ. Trong trường này em thích nhất nhóm này đấy."-Nhóc nhẹ nhàng nói chuyện với mọi người.
Nàng vòng tay trước ngực quay sang nơi khác.
Lại đến. Rốt cuộc là thằng nhóc này muốn cái gì đây chứ?
Nhóc (2) bật cười nhìn nhóc đang đặt đit xuống và xúc cơm ăn.
-"Chào bạn. Mình là Lam Minh Hoàng. Mới chuyển đến."
Nhóc nhìn Lam Minh Hoàng bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhìn người này hình như mình đã gặp ở đâu rồi.
Lam Minh Hoàng cau mày nhìn nhóc đang tò mò nhìn mình.
-"Mình với cậu từng học bên Mỹ với nhau. Hai chúng mình từng đứng nhất trường."
Nhóc nhìn Lam Minh Hoàng thở dài. Thì ra là thằng luôn "sát cánh" đối đầu với mình. Sao mà...
-"A...ra là cậu."-Hoàng Minh Long cười đểu nhìn nhóc.
Nó vòng tay trước ngực dựa vào ghế nhìn nhóc đang đểu cán nhìn em mình. Sao trường này ai cũng có đối tượng để ác cảm vậy nhỉ?
-"Lần trước em nói là có chị em ở đây sao không kêu ngồi cùng bên này luôn.-Anh cười với nhóc.
Nhóc cười mỉm nhìn nghiêng nàng.
-"Em cũng vừa ngồi xong đấy."
Chàng uống nhanh ngụm nước nói chứ không kẻo anh thay chàng nói :v :v
-"Vậy bữa nào dắt chị em qua cho mọi người làm quen luôn nha."
-"Hi...đương nhiên...nhưng có điều chị ấy có muốn không nữa."
Hắn bỏ thìa xuống nhìn sang nhóc đang nói chuyện với giọng mờ ám.
-"Không muốn thì thôi. Nhóm này đông lắm rồi. Bây giờ mà có ai dọt vô làm quen nữa chắc chết."-Lỡ may lại gặp trúng người ác cảm nữa là số mình đen như than.
Lam Minh Hoàng nhìn quanh bật cười thành tiếng làm tan cái không khí u lặng từ ba tụi nó kia.
Trong khi cười giải hoà thì em nhìn nhóc bằng nữa con mắt. Sao lại sinh ra cái loại người đáng ghét mà cười như bò vậy nhỉ? Dám làm hỏng hết bữa sáng ta dành cho anh Quân. Hừ...đợi đấy Lam Minh Hoàng.
Reng....reng...reng...
Tiếng chuông báo giờ học vang lên. Mọi người ùa lên lớp nhanh chóng. Kể cả bàn bọn nó.
-"Em đi chọn lớp mới đây. Tí về nhà chung nha anh Nhật."-Nhóc vỗ vai nó.
Nó quay sang cười xoa đầu nhóc.
-"Ừ."
Ba tụi hắn và em chạy lên lớp trước. Để ba tụi nó ở lại loay hoay với mấy chiếc cặp,Hoàng Minh Long khoanh tay đứng nhìn chị mình.
-"Đừng bao giờ dở cái giọng đó nói chuyện ở đây nha chưa nhóc con."-Nhỏ nhìn nhóc cảnh cáo rồi đi thẳng lên lầu.
-"Hai người đi sau."-Nó nhìn nhóc rồi chạy đến bên cạnh nhỏ vác vai.
Bây giờ cantin chỉ còn nàng và nhóc mặt đối mặt. Nàng thở dài đi đến cạnh người em của mình. Chẳng lẽ nó lại tham vọng đến như vậy? Vì tài sản thôi sao? Được,mình cũng chẳng cần.
-"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."-Nàng ôm cặp đi lên trước.
Nhóc xỏ tay vào túi quần bật cười. Chị em chúng ta mà cũng có chuyện để nói hả chị?! Thật nực cười.
-"Em sẽ đợi."-Mặc dù biết chẳng có gì để nói chuyện nhưng nhóc cũng muốn xem nàng sẽ nói gì.
..................
Đến giờ tan học.
Ở kí túc xá ồn ào người ra về. Bọn hắn thu xếp đồ đạc nhanh chóng. Anh và chàng thì không nói. Sướng như heo. Chỉ có hắn là khổ. Em ôm cặp đứng đợi trước cửa chờ hắn dắt về. Từ bên trường bên kia qua đây học,nhà lại xa trường. Ở nhà hắn là tốt nhất. Ba mẹ lại ở bên Mỹ,cũng chẳng ai quản mình.
Anh chạy đến cạnh nhỏ hỏi thăm chuyện hôm bữa ở bệnh viện.
-"Mày khỏe hẳn chưa Phong?"
Nhỏ cau mày nhìn anh. Sao hôm nay thằng này lại hỏi thăm vậy nhỉ? Bộ có ý đồ gì sao?
-"Ừm..rất khỏe là đằng khác."-Nhỏ gật đầu.-"Nhưng mày đừng bất ngờ hỏi tao như thế. Trông thật có