
i, khuôn mặt bắt đầu lấm tấm mồ hôi và đôi tay nhanh thoăn
thoắt cho công việc đang dang dở. Hoàng Minh xúc động trước câu trả lời
vô tư nhưng đầy quyết liệt từ đôi môi đáng yêu đấy. Anh ngồi thụp xuống
đất, nhìn cô chăm chú.
Tâm Lan là người phụ nữ của cả gia đình và công việc. Nghĩa là cô
muốn trở thành người đàn bà hiện đại: muốn thành công trong xã hội,
nhưng cũng muốn thành người phụ nữ hoàn hảo biết chăm lo cho gia đình.
Vì thế, cô sống vì chồng, vì con và vì tất cả những người cô thương yêu. Cô như một người khờ khạo, cứ tự làm tổn thương mình, cứ tự nhận hết
những niềm đau về mình, chỉ để chắp vá những lỗ hỏng hay vết thương lòng của đối phương. Cô khờ khạo hơn khi bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu
người đàn ông tốt khác chỉ để theo đuổi Hoàng Minh. Và cô còn khờ khạo
hơn nữa khi cứ cố sức chiến đấu với người đàn ông có quá khứ chỉ để
giành giật lấy tình yêu về phía mình. Cho đến khi lấy nhau, rồi có bé
Nguyên Thảo, thì cô cũng chỉ có con người anh, còn tình yêu thì có lẽ
mới vừa chạm tới.
- Hôm nay là cuối tuần mà. Em không muốn đi đâu chơi sao?
- Không! – Cô quay lại nhìn nét mặt đơ đứng của chồng, rồi lắc đầu nói.- Nếu anh có công chuyện thì cứ đi đi, em sẽ cố gắng làm nhanh, làm sạch sẽ và đi nấu cơm. Em muốn được ăn chứ không phải bị phạt vì tội
lười làm hay làm bẩn.
- Đồ ngốc.
Hoàng Minh lấy tay nhéo lấy chiếc mũi cao tây tây của Tâm Lan. Cô nhăn mặt cười hiền rồi chun chun mũi.
- Vợ biết là chồng rất tốt mà.
- Chồng không bỏ vợ làm một mình bất kì việc gì nữa đâu.
- Không. Những việc gia đình là của vợ, vợ không muốn chồng phải
đau đầu hay cãi vã chuyện lặt vặt ở nhà sau một ngày bận rộn ở công ty.
- Vợ sẽ làm hư chồng đấy.
- Trong em, anh vẫn luôn là người đàn ông hoàn hảo nhất.
Hoàng Minh nhìn Tâm Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đẹp lạ ấy.
Anh đưa những ngón tay của mình mân mê trên làn da mịn màng của cô. Tâm
Lan chỉ kịp hét toáng lên:
- Đừng có chơi xấu. Đừng bôi đất và cát lên mặt em như thế chứ?
Hoàng Minh cười vang trước những vết nhăn xuất hiện khi làm nũng trên khuôn mặt của vợ:
- Ơ. Nhìn mặt vợ kìa, chỉ còn thiếu những chiếc ria của một loài mèo nữa thôi.
- Chồng vui à? – Tâm Lan hỏi cộc lốc khi lại bị anh nhắc tới loài mèo.
- Ừ. Nhìn vợ đáng yêu lắm.
- Miễn là chồng vui, thì vẽ gì cũng được hết.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm, đầy yêu thương… nhưng câu nói của Tâm Lan làm tiếng cười của anh im bặt.
Anh chỉ nói rất khẽ: “Đừng yêu anh nhiều quá, chỉ nên yêu vừa đủ thôi”.
***
Bóng chiều uể oải, cô đứng bần thần một hồi lâu. Bóng dáng cô đổ dài
dưới chân. Có rất nhiều điều vốn rất gần gũi với cô bỗng trở nên xa lạ
với cô vào lúc này. Bởi mỗi lần cô ra khỏi nhà cùng chiếc vali là đều có Hoàng Minh bên cạnh. Anh không để cô đụng tay chân vào bất cứ công việc gì, kể cả việc lên chiếc xe riêng của gia đình, anh cũng luôn đon đả
đóng hoặc mở cửa như kẻ phục tùng và tôn thờ người vợ bé bỏng.
Lần đầu tiên suốt gần chục năm qua, Tâm Lan một thân một mình kéo lê
chiếc vali nặng nề ngồi bệt ở ghế đá dưới cổng nhà chờ taxi. Những cánh
hoa điệp trải dày như thảm xuống con đường màu vàng úa.
Xung quanh, có vài ba người hàng xóm rỉ tai nhau nói bóng gió. Người
thì bênh vực Tâm Lan vì cô ngoan hiền và đạo đức. Người lại ghen ghét và đố kị vì cô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang. Người lại lắc đầu ngán ngẩm:
“Chồng đẹp, chồng tốt là chồng người ta”.
Cô phải chạy trốn thôi. Xung quanh căn nhà này, nơi đâu cũng có bóng
dáng người đàn ông đấy, cả người đàn bà mà bản thân cô cũng ghen ghét
kia nữa. Nơi đâu cũng có sự nhòm ngó, xỉa xói hay thương hại. Cổ họng cô như nghẹn lại bởi những tổn thương hay sự xúc phạm không đáng có. Tất
cả mọi người, tất cả mọi kỷ vật hay khung cảnh xung quanh, chúng đều
chạm tới vết thương lòng và dày vò cảm xúc trong lòng cô.
Tâm Lan cần phải rời khỏi con hẻm này. Cô lết chiếc vali đi dọc vỉa
hè, qua từng con phố điện sáng trưng với những cây thông, ông già tuyết
đã được trang trí cầu kì để chuẩn bị một mùa Noel mới.
Có một người cũng chậm rãi bước theo cô từ phía sau chừng mười mét.
Mùa Noel, Tết tây, Tết ta đang ráo riết ùa về. Nhưng liệu những ngày lễ
trọng đại trong năm nay có mang điều kỳ diệu nào đến với họ qua những
thỉnh cầu nguyện ước chân thành sau nhiều năm tìm kiếm và ngóng đợi hay
không?
Kiều Thanh tự hỏi, phải chăng tình yêu giữa cô và Hoàng Minh đã hết mặn nồng?
Kiều Thanh lững thững dạo bước trên con phố thưa thớt người. Hôm nay
là ngày đầu tiên kể từ khi trở về Việt Nam, cô cảm thấy tinh thần mình
thật sự tỉnh táo. Nghĩa là từ sáng tới giờ, cô chưa dùng một giọt rượu
nào.
Cô kiếm một chiếc ghế đá giữa công viên và ngồi xuống. Bất giác, cô buột miệng: “Sài Gòn khác Hà Nội nhiều quá!”
Chẳng um tùm cây, chẳng có nổi một cái hồ nước, chẳng nhiều người
sống thư thả và hòa mình vào chốn thiên nhiên