Snack's 1967
Aizzz !!! Em Không Muốn Chọn Lựa !!!

Aizzz !!! Em Không Muốn Chọn Lựa !!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321511

Bình chọn: 10.00/10/151 lượt.

iệm vụ. Anh ấy đã cứu mình. Anh ấy hơi lạnh lùng nhưng rất dịu dàng. _ Trong mắt Ánh Khiết đầy mơ màng

-Nhưng cậu vì tên đó mà làm mấy chuyện có lỗi vs lương tâm liệu có đáng ko ? _ Nó cố khuyên nhủ Ánh Khiết

-Dù sao cậu cũng ko thể sống _ Ánh Khiết mở nắp chiếc bật nửa rồi đáp vào gần chỗ nó

Ngọn lửa bén rồi cháy lan ra khắp nhà. Ánh Khiết nhanh chân ra khỏi ngôi nhà, đứng cách xa cửa một khoảng cách an toàn để chắc chắn ng` bên trong ko thể ra khỏi.

-Cậu coi thường mình quá ! _ May mà con dao nó lấy ở chỗ Kiến Hoa cũng ko tệ, rất bén

-Coi như tớ đã chết ! Nhưng cậu ko thắng đk đâu ! _ Nói vậy như nó đang dần thiếu ko khí, Ánh Khiết vẫn đang đứng tr’c cửa nhà khiến nó ko còn đường lui. Mắt nó càng ngày càng mờ, đầu ngày càng nặng

-Đánh Liều vậy ! _ Chắc ở sau nhà từng có sân nhưng sạt lở nên b’c ra cái là rơi xuống vực ngay. Nói là vực nhưng cũng ko cao lắm, ở dưới còn có một khu rừng, xa xa là một thôn nhỏ. Nó gieo thân mình xuống, có làm giảm bớt thiệt hại cho mình bằng cách bám vào mấy cây mọc từ đất đá trên vực mà từ từ rơi xuống. Nhưng ko phải lúc nào cũng thuận lợi.



Do ảnh hưởng của khói nên nó hơi choáng, mấy lần trượt tay. Khoảng thờ gian này làm nó nhớ đến lúc nhảy dù trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ tiếc là lần này ko có dù. Nó cười trừ nhưng bây h ko thể nhếch mép, đầu nó đau như búa bổ, còn tay thì đau buốt ko còn cảm giác.

Nó rơi vào một cây cao rồi tiếp đất một cách ‘an toàn’ .Nó cố gắng đi về phía thôn làng nhưng thân mình lại ko theo ý muốn, cứ nằm im tai chỗ bất động

-Ko đk ngủ ! _ Dù đã trấn an chính mình nhưng mi mắt cứ sụp xuống khiến lòng nó ko khỏi lo sợ. Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ? Nó từ từ ko còn ý thức

TRở lại với Phong Đằng, anh tự nhủ nếu mình tìm đến nó sớm hơn thì tốt ! Anh gọi một vài ng` đến tìm kiếm vì ko muốn kinh động đến hung thủ. Lòng anh đau như cắt. Anh cố gắng tìm trong đống đổ nát một tia hi vọng : hi vọng nó còn sống.

oOo

Nó từ từ mở mắt, mùi thuốc khủ trùng sộc vào mũi nó khiến nó nhíu mày

-Cô tỉnh rồi ! _ Một cô gái trẻ ăn mặc hầu gái nói vs nó

-Đây là đâu ? sao tôi lại ở đây ? _ Nó nhìn xung quanh, đây ko phải khu rừng lúc nãy, khung cảnh lại vô cùng lạ lẫm .

Cô hầu nữ chưa kịp trả lời thì một ng` mặc áo bác sĩ đi vào khám cho nó

-Cô thấy trong ng` như thế nào ? _ Sau khi đã nghe nhịp tim…. Thì bác sĩ tháo tai nghe hỏi

-Tôi là ai? Tôi đang ở đâu thế này ? _ Nó tỏ ra ngạc nhiên và có phần hoảng sợ

-Cô ta sao rồi ? _ Một anh chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai nhưng trông lạnh lung b’c vào

-Hình như cô ấy bị mất trí nhớ. Phần bụng bị thương đã đk khâu rồi, mấy vết thương khác chỉ là ngoài da, bôi thuốc rồi thì ko phải lo ngại_ Ông bác sĩ chào tạm biệt rồi ra về. Tên đó nhìn nó một lượt rồi bất daxwdc dĩ thở dài

-Tôi sẽ cho cô ở đây vs điều kiện khi đã khỏe hoàn toàn thì làm giúp vc, cô ko thể ăn ko đk ! _ Nói xong tên đó đi luôn

-Ai vậy ? _ Nó giả vờ ngơ ngác, quay ra hỏi cô hầu gái

-Đây là cậu chủ Từ Vũ, chủ căn nhà này !

Nó đành nghe theo lời cậu chủ Từ Vũ, bây h thì làm mấy việc vặt rồi đợi khi vết thương lành mới phải ‘ lao động khổ sai’

-Dương Vi, lên đưa bữa sáng cho cậu chủ đi ! _ Chị Lan, ng` giúp vc ở đây vô cùng mến nó. Còn cái tên Dương Vi là tên nó bảo có tên để gọi vẫn tiện hơn

-Vâng! _ Nó bê khay bữa sáng lên phòng Từ Vũ thì thấy một cảnh tượng…..

Tr’c khi nó mở cửa vào thì Từ Vũ đang chuẩn bị tắm đang đứng cạnh bàn cạnh giường cởi áo ra thì nó b’c vào. Từ Vũ đơ ng` còn nó cũng chẳng thèm đỏ mặt



Nhưng đột nhiên mắt nó sáng lên khiến Từ Vũ bất giác lấy tay che đi phần ngực và phần bụng săn chắc.

-Đáng lí phải khoe ra mới đúng ! _ Từ Vũ tự cười chính mình

-Sao anh có món đồ này vậy ! _ Nó đặt khay thức ăn trên bàn, nhanh chân chạy đến chỗ có dây chuyền _ Maltese Gimlet ! Màu xanh lục …. Quá đẹp …..

-Sao cô biết ?_ Từ Vũ vội mặc chiếc áo vào

-À….à …. Hôm mấy tôi xem trên tv _ Nó đánh trống lảng, ko thể để Từ Vũ biết rằng dây chuyền cho nam này Vũ Phong cũng suýt có một bộ do nó tặng nhưng đến chậm chân nên hết hàng _ Vậy cậu chủ ăn đi, tôi ko làm phiền ! _ Nó nói xong đã đóng cửa đi mất

-Cô ta ko hề để thân hình chuẩn này trong mắt sao? _ Từ Vũ nhìn thân hình ko thể chuẩn hơn của mình rồi thở dài. Nó đâu có biết là hàng nghìn cô gái vì ngoại hình của Từ Vũ mà xin chết.

Vết thương nó liền lại rất nhanh, xử lý kịp thời nên ko để lại sẹo

-Hà … _ Nó hà hơi lên cửa kính rồi lấy khăn chà sạch bong mới mãn nguyện

-Ánh Khiết ? _ Nó giật mình khi nhìn thấy cô gái bước ra từ chiếc xe đang đỗ ở tr’c cổng

-Chẳng lẽ …_ trong đầu nó cái ý nghĩ Từ Vũ đứng sau tất cả, vì Từ Vũ mà Ánh Khiết chấp nhận từ bỏ ng` bạn, ng` đồng nghiệp của mình

Ánh Khiết vào bàn chuyện vs Từ Vũ. Nó lấy cớ mang n’c lên để nghe lỏm thì Ánh Khiết mặt có ngạc nhiên,