Snack's 1967
Ấm Áp Tim Yêu

Ấm Áp Tim Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325212

Bình chọn: 9.5.00/10/521 lượt.

cùng anh vẫn trả lời thỉnh cầu của Khương Như:

-Được rồi, tôi sẽ giúp cô .Nhưng trước hết, cô hãy nghe tôi. Đừng uống nữa. Nghe lời Alex, Khương Như ngưng không rót rượu vào ly nữa. Alex đứng dậy, cầm lấy chai XO cất vào chiếc tủ sau chiếc bàn ăn. Rồi anh bắt đầu hiến kế cho Khương Như:

- Cô đã thấy rồi đó, tình cảm của Tổng giám đốc và cái cô Thụy Hân kia thực sự rất gắn bó. Không thể dùng những cách thông thường mà có thể chia cắt được họ. Theo tôi được biết thì cô Thụy Hân đó là một cô gái rất cá tính không dễ gì khuất phục được cô ta. Còn đối với Tổng giám đốc, đương nhiên không thể lay động được. Cho nên chúng ta không thể dùng biện pháp cứng rắn nữa, phải thật mềm mỏng, cô gái Thụy Hân đó vốn có lòng tự trọng rất lớn, chúng ta phải dùng cách đánh vào lòng tự trọng đó để cô ta tự động rời khỏi. Khi ấy, cô sẽ tốn rất ít công sức mà vẫn có thể giành lại Tổng giám đốc.

- Tôi..hiểu ý anh rồi, anh đúng là một người suy nghĩ thấu đáo đó Alex, không hổ danh là con trai Thống đốc ngân hàng quốc gia Canada.Tôi biết mình sẽ phải làm gì rồi, việc này rất cần anh giúp một tay đó.

Khương Như nở một nụ cười đắc ý…Trong đầu lại đang tính toán, đang lên những thủ đoạn….

………………………………………………………………………………….

………………………………………………………………………………………



Hôm đó, Duy Bảo sai Thẩm quản gia đến cửa hàng mua về cho anh một chiếc xe đạp…Để anh có thể thử cái cảm giác cùng Thụy Hân ngồi trên chiếc xe đạp, dạo một vòng quanh công viên kỷ niệm của họ cùng tâm sự yêu thương và cùng ngắm cảnh vật.

Ban đầu, Thẩm quản gia vẫn còn hơi chút đắn đo về lời đề nghị rất đỗi bất ngờ của cậu chủ .Nhưng thấy được sự thiết tha trong ánh mắt Duy Bảo, cuối cùng ông cũng chiều lòng anh.

Có tiếng chuông cửa tại căn nhà của Thụy Hân, cô liền bỏ cuốn sách trên tay xuống bàn, gấp một góc ở trang đang đọc dở. Cô nhẹ nhàng bước ra mở cánh cửa được sơn bằng màu xanh nước biển.

Cánh cửa mở ra, Thụy Hân ngoái đầu nhìn, thật kỳ lạ. Bên trái, rồi bên phải cũng không thấy ai , chỉ thấy một chiếc xe đạp còn mới toanh dựng ngay trước cửa nhà.

Bỗng nhiên, từ đằng sau hai cánh tay chụp lấy đôi mắt cô. Khiến cô giật bắn người. Cô hét lên:

- Thả tôi ra, là ai mà chơi kỳ vậy. Sao lại bịt mắt người ta thể này. Thả tay ra. -Cô vung cánh tay như muốn đánh trả cái người đang ở phía sau mình.

-Ui da…đùa em một tí, sao lại mạnh tay thế- Tiếng xuýt xoa của một người con trai cất lên

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thụy Hân quay lại, cô nhận ra đó chính là Duy Bảo.

- Là anh hả, sao lại không lên tiếng. Em đâu có biết, em cứ tưởng tên vô lại nào…Thế có đau lắm không anh- Thụy Hân giọng đầy ân hận kèm nỗi xót xa nói

- Đau lắm, đau lắm nè. Bắt đền em đó- Duy Bảo giả vờ dỗi hờn trông giống hệt một đứa trẻ con.

- Em..em xin lỗi. Anh vào nhà, em xem vết thương cho.

- Hi…trêu em tí thôi, chứ anh đâu có yếu đến nỗi như thế. Mới bị em đánh có tí sao mà đau được- Duy Bảo lém lỉnh.

- Thì ra..là anh gạt em. Đáng ghét, đáng ghét. Lần này đánh anh thật nè- Nói rồi, Thụy Hân đưa cánh tay thật mạnh đánh yêu Duy Bảo nhưng cô không ngờ, lần này cô đã làm cánh tay anh rỉ máu. Nhìn thấy Duy Bảo ôm lấy cánh tay, Thụy Hân vẫn khoái chí cười tươi:

- Hi..Lần này đừng giả vờ nữa. Em không mắc lừa anh nữa đâu. Ai bảo gạt em làm gì?

Nhưng chợt thấy, một giọt máu từ trên tay Duy Bảo nhỏ xuống đất, cô hốt hoảng:

- Thôi chết, sao lại chảy máu thế này. Em chỉ đánh hơi mạnh một tí thôi mà.Em…

- Hi, anh không sao đâu. Vết thương này không phải do em gây ra đâu. Cái này là anh làm anh bị thương đó.- Duy Bảo vẫn nở nụ cười, miệng trấn an Thụy Hân dù vết thương trên tay anh vẫn đang chảy máu.

Thụy Hân không nói thêm lời nào nữa, cô đưa Duy Bảo vào nhà, băng vết thương cho anh…

Một lúc lâu sau, hai người họ lại bước ra từ cánh cửa căn nhà của Thụy Hân…Duy Bảo một tay dắt chiếc xe đạp, tay kia ôm lấy Thụy Hân. Cô nhìn anh, cười khúc khích nói:

- Trời ơi, buồn cười quá. Thật không ngờ, đại thiếu gia của tập đoàn Phương Thị lại không biết đi xe đạp…Lần đầu tập đi xe nên mới bị ngã và trầy xước như thế này.

- Trông em vui ghê nhỉ, người ta bị thương thế này đã không xót mà lại còn cười nữa chứ. Có cô gái nào như em không nhỉ- Duy Bảo vờ giận dỗi.

- Thật ra, em không cố ý cười đâu nhưng mà em thấy lạ quá..Anh lớn chừng này rồi mà lần đầu mới biết đi xe đạp…Mà cũng đúng, công tử nhà giàu như anh, từ bé đến lớn lúc nào cũng đi những chiếc xe hơi sang trọng..làm sao mà biết đi xe đạp được chứ.

- Ờ thì..mà anh cũng thật không ngờ, tập xe đạp không hề đơn giản như anh nghĩ.

- Đúng thật là cuộc đời, có những chuyện tưởng chừng như rất ngược đời nhưng vẫn xảy ra. Khổ thân anh, vì muốn tập xe đạp mà trầy xước hết cả tay thế này đây.

- Hi không sao…Nhờ có thế này, mà được em chăm sóc, được em băng bó vết thương, có bị ngã thêm nhiều nữa cũng đượ