
ì chắc Thiên Bảo sẽ đỡ hơn. Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi. Nó không thể trở lại tối hôm qua,
trở về nhà và giúp Thiên Bảo và bây giờ nó cảm thấy mình có tội.
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Thiên Bảo vẫn chưa tĩnh, nó cứ ngồi nhìn. Đã tối rồi, nócảm thấy hơi
đói bụng. Nó thật sự trách mình không ngờ trong giờ phút này còn có thể
đói nữa. Nhưng làm sao đây cái da dày của nó no đủ xưa nay rồi nó đâu
thể nhịn đói nổi. Thế là nó chạy vào bếp, trong bếp rất sạch sẽ, không
ngờ ở nhà Thiên Bảo lại dọn dẹp ngăn nắp đến như vậy. Nómở nồi cơm ra,
trong nồi vẫn có cơm hình như mới nấu chưa có ai ăn thì phải. Trên bàn
có bày sẵn thức ăn được Thiên Bảo đậy rất kĩ. Phải chăng từ hôm qua tới giờ Thiên Bào chưa ăn gì mà đợi nó về. Nước mắt nó lại ứa ra khi nghĩ
tới việc ngày hôm qua mình đã vô tình bỏ Thiên Bảo ở nhà một mình để cho cậu ấy bị đánh ra như vậy. Nhưng rồi cái bụng nó lại kêu lên cô bé đành lấy cơm ăn và không hiểu sao rất trống trải, nỗi cô đơn ập đến vì khi
không có Thiên Bảo ngồi ăn chung với nó như hôm qua, không có ai làm cho nó cười nữa... Rồi buổi cơm tối qua loa cũng qua, nó vào phòng Thiên
Bảo cậu ấy vẫn đang nhắm nghiền mắt, không biết cậu ấy có đói không nhỉ? Nhưng nó không còn sức để nghĩ nhiều nữa. Nó đi tắm rồi quay trở lại
phòng Thiên Bảo. Đêm nay Nhiên quyết định sẽ canh cho Thiên Bảo ngù.
Nhưng cô bé cảm thấy mệt và nhắm mắt lại định chợp mắt một chút nhưng
có tiếng điện thoại reo “Reng...reng...reng”. Tiếng điện thoại làm Nhiên thật sự tĩnh, ai có thể gọi điện vào giờ này chứ. Nhiên chạy bắt máy và đó là...
Không biết các bạn có đoán được đó là ai không nhưng nó thật sự bất ngờ pha
chút hoảng hốt khi nghe chất giọng quen thuộc phát ra từ đường dây bên
kia điện thoại, đó là giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng:
- Con đi đâu mà bây giờ mới về? Mẹ đã gọi cả trăm cuộc mà chả ai nhấc
máy- Nó sững sốt đến nỗi muốn làm rớt tai nghe điện thoại, có lẽ kì tích đã xảy ra khi cái đó không rớt xuống mà được bóp thật chặt trong lòng
bàn tay nó. Tại sao mẹ nó lại gọi về nhà vào lúc này được chứ?
- Dạ...con- Vẫn còn chưa hết bất ngờ, nó ấp úng
Nghe giọng đó, càng làm mẹ nó lo lắng hơn:
- Con đi đâu hả?
Nó “tĩnh” ra khi nghe giọng nói đó của mẹ, cuối cùng nó cũng đã lấy lại được bình tĩnh để trả lời:
- Con...con đi sang nhà...bạn học thêm ạ!
Mẹ nó vẫn chưa hài lòng với lời nói dối đó, dường như bà đang cố gắng tìm ra sự thật:
- Đi học thêm mà tới nổi không về nhà luôn là sao?
Nhưng nó nhất quyết có chết cũng không thể nói cho mẹ nó sự thật nếu
không thì không thể lường trước chuyện gì có thể xảy ra! Nó cố gắng trả
lời xuông sẻ của mẹ:
- Dạ tại bạn con ở nhà một mình ba má nó đi vắng nên nó rủ con qua học rồi ngủ lại luôn ạ
Nó biết mình đang có tội lớn vì đã nói dối mẹ nhưng thà như vậy còn hơn nói sự thật để mẹ phải lo lắng hơn nữa!
- Có thật không?- Nhưng mẹ nó vẫn chưa tin
- Dạ...dạ phải. Con đâu dám nói dối mẹ- Đó là câu nói mà nó thấy có tội với lương tâm nhất!
Mẹ nó có vẻ đã tin vào câu chuyện bịa đặt của nó nên giọng có vẻ nhẹ nhàng hơn:
- Coi như mẹ tin con lần này. Từ nay trở đi có muốn đi đâu thì gọi điện về nói với mẹ một tiếng nghe chưa?
- Dạ- Nó cố gắng “Dạ” một cái thật to để mẹ tin tưởng hơn mà không hỏi thêm nữa!
Vậy là mẹ nó cúp máy cái rụp để lại nó với cái tai nghe vẫn chưa hạ
xuống, nó vẫn còn nghe rõ tiếng tút tút từ đường dây bên kia nhưng chẳng nghe tiếng mẹ nữa! Nó thấy nhớ mẹ và có lỗi ghê gớm! Và một ý nghĩ đau
lòng hiện lên trong đầu nó chính là: “có thể Thiên Bảo không dám nghe
điện thoại nên mới kêu nó về. Vậy mà nó nỡ thờ ơ trước lời lời nói của
Thiên Bảo! Để bây giờ nỗi ân hận cứ dày vò nó không thể thoát ra được!
Không biết nó còn cơ hội nói hai tiếng xin lỗi với Thiên Bảo không? Vì cậu ấy bây giờ vẫn chưa tĩnh.
Nó đứng như thế trước ống tay nghe điện thoại mặc cho những nỗi ân hận
cứ ám ảnh, mặc cho sự tưởng tượng xâm chiếm lấy mọi thứ trong đầu óc nó. Chỉ có nó một mình gánh chịu mọi tội lỗi của mình...
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Không biết từ lúc nào nó đã có mặt trên giường của Thiên Bảo nó chỉ nhớ
là mình đã vào phòng cậu ấy một lát và có vẻ nó đã thiếp đi. Có lẽ lúc
mê sảng nó đã bay lên giường nằm với Thiên Bảo chăng? Nếu thật như vậy
thì quả thật rất xấu hổ! Nhưng bây giờ đâu phải là lúc để nghĩ đến những chuyện đó vì hiện giờ chỉ có mình nó trên giường, trong phòng của Thiên Bảo, còn cậu ấy thì...biến mất!!??
Nhiên giật mình ngồi dậy dáo dát nhìn xung quanh, không thấy Thiên Bảo
đâu, ý nghĩ sợ hãi xâm chiếm mọi thứ trong đầu nó làm nó nhanh chóng
nhảy xuống giường và chạy khắp nhà tìm Thiên Bảo, vừa đi nó vừa gọi
- Thiên Bảo, cậu đâu rồi!
Nhưng trả lời nó chỉ là tiếng hai từ im lặng, sự im lặng và nỗi lo lắng
khiến nó không còn nghĩ được gì cả? Nó cứ đứng gọi tên Thiên Bảo nhưng
mặc nó có l