XtGem Forum catalog
Anh có thích nước mỹ không ?

Anh có thích nước mỹ không ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326885

Bình chọn: 7.5.00/10/688 lượt.

ôi câu chuyện qua lời đối thoại giữa hai người, bèn nói: “ Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm mà thôi, thôi hai người đừng cãi nhau nữa, Vi Vi, anh đưa em về”.

“Không được, em muốn anh ta phải xin lỗi em”. Trịnh Vi ngang bướng trợn mắt nhìn anh chàng đó.

Lão Trương liếc cậu bản với vẻ khó xử, cậu bạn nhìn Trịnh Vi cười khẩy, “Tại sao tôi phải xin lỗi? Mặc dù cái này không có gì là ghê gớm, nhưng trong mắt tôi nó còn đáng giá hơn cậu nhiều”.

Vừa dứt lời, Lão Trương phải lấy hết sức bình sinh mới ngăn được Trịnh Vi đang định xông lên quyết đầu với cậu bạn.

“Anh có phải là con người nữa không? Lão Trương, anh tránh ra, em phải giết tên này!” Trịnh Vi đã tức đến mức không còn để ý đến mình là con gái nữa, chỉ muốn xé xác tên gây sự trước mắt này ra thành ngàn mảnh.

“Các ông cố bà cố của tôi ơi, mỗi người bớt đi một câu… Vi Vi, chúng ta đi thôi, anh xin lỗi em thay cậu ấy được chưa, kệ cậu ấy, nào ngoan nào, anh đưa em về…Chính, cậu cũng câm ngay mồm cho tôi nhờ!” Lão Trương vừa kéo vừa đẩy Trịnh Vi ra khỏi chiến trường khói lửa này.

Cho đến khi đã xuống dưới sân, Trịnh Vi mới gạt Lão Trương ra, “Bình thường nói thì hay như khướu, đến lúc quan trọng không những chẳng giúp gì được em, lại còn hùa theo kẻ xấu bắt nạt em”.

Lão Trương thấy cô mặc dù tức tối, nhưng đã không còn định xông lên phòng, mới thở phào kêu oan: “Làm sao anh không giúp em chứ? Chỉ có điều tính khí cậu ta dở hơi như thế, mô hình đó lại là việc làm thêm của cậu ta ở một Công ty bất động sản, chắc chắn cậu ta sợ hỏng là phải, hai kẻ đầu gấu chạm mắt nhau. Chỉ tại anh, anh không nên để em một mình ở đó, thôi, nguôi giận đi, coi như bị chó cắn một miếng, chả lẽ em lại còn quay lại để cắn nó? Anh sẽ mời em đi ăn kem”.

“Em thèm vào ăn”. Trịnh Vi đi phía trước, vẻ mặt cương quyết, “Bị chó cắn thì đương nhiên em sẽ không cắn trả lại nó mà em muốn ăn thịt chó! Trần Hiếu Chính, gã đó tên Trần Hiếu Chính phải không, em nhớ rồi, mọi người hãy đợi đấy”.

Gió đêm lướt nhẹ qua cô, tâm trí cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều, đến giờ bắt đầu cảm thấy may mắn vì vừa nãy trong lúc quá giận mất khôn được Lão Trương ngăn lại, nếu không thì cô cũng không biết sẽ gây ra chuyện gì. Xông lên đánh vớ đầu anh ta? Nhìn vào vẻ hung hăng của anh ta, có thể đoán rằng, một người biết đẩy con gái sẽ không thể nhường cô trong lúc đánh nhau, nếu cô không đánh nổi anh ta thì sẽ thế nào? Hoặc giả nếu may mắn cô chiến thắng, đánh vỡ đầu anh ta thì cô có phải ngồi tù không? Không được, không được, cô không thể chỉ vì một phút nóng giận mà hủy hoại tiền đồ tươi sáng của mình, hảo hán không bao giờ làm những điều dại dột, huống hồ là nỗi nhục lớn lao như thế này, càng phải suy nghĩ thấu đáo, mặc dù tạm thời cô chưa biết làm thế nào, nhưng tên họ, vẻ mặt, dáng người của gã, cô đã nhớ, chắc chắn không thể dễ dàng cho qua như vậy.

Lúc đi đến gần ký túc xá, Lão Trương còn định khuyên cô, nhưng cô lại vỗ vai Lão Trương: “Em thật ngại quá, Lão Trương, chuyện này anh chẳng có gì sai cả, vừa nãy em giận cá chém thớt, em xin lỗi nhé, anh về đi, em không sao đâu”. Trịnh Vi luôn tự hào vì đức tính biết sai để sửa của mình.

“Có đúng là không sao đâu thật không đấy?” Lão Trương có phần ngỡ ngàng, mọi người đều nói lòng dạ con gái như chiếc kim dưới đáy biển, chiếc kim trong lòng cô gái này còn giấu tận trong đường ngầm dưới đáy biển, khiến người ta không biết đâu mà lường, nói xong là xong. Chỉ có điều, Lão Trương hiểu tính cách đó của Trịnh Vi, mặc dù hơi nóng, nhưng cũng không phải là người không biết điều, cô đã nói như thế thì chắc vấn đề cũng không còn nghiêm trọng nữa.

“Đúng là không có chuyện gì liên quan đến anh, anh là anh, gã là gã, thôi em lên đây, bye bye”. Trịnh Vi vẫy tay tạm biệt rồi chạy thẳng lên tầng, Lão Trương đi được vài bước, mới nghe thấy Trịnh Vi nói lớn ở hành lang trên tầng hai, “Lão Trương, ngày mai đừng quên đưa cho em mấy cái đĩa đó nhé”

Tối hôm đó, Nguyễn Nguyên vừa kết thúc cuộc chat với bạn trai trong sự ngọt ngào, thấy Trịnh Vi từ phòng Lão Trương trở về với một gương mặt đỏ gay bất thường, hai mắt như hai ngọn lửa, hai bàn tay nắm chặt thành hai nắm đấm, giống như vừa kết thúc cuộc thi chọi gà.

Nửa đêm, Trịnh Vi nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được, trong đầu luôn hiện ra gương mặt nhìn chỉ muốn đánh đó, cô lại nhớ đến lúc đó trước khi rời khỏi phòng, ánh mắt không thèm chấp của gã đối với cô, bất giác đấm mạnh mấy quả xuống gối, thù này không trả sẽ không phải là quân tử, huống hồ Ngọc diện Tiểu Phi Long vốn là người thù dai nhớ lâu.

Vẻ lãng mạn của ngày Lễ Tình Nhân đã bay mất tiêu, chỉ còn mùi khói nồng nặc đọng lại trong lòng Trịnh Vi.

Sáng sớm hôm sau, khi Trịnh Vi còn đang mắt nhắm mắt mở, Tiểu Bắc đã nói với cô: “Tối qua cậu nằm mơ thấy gì vậy, nói linh tinh một hồi”.

“Tớ nói gì vậy?” Trịnh Vi ngơ ngác.

“Tớ cũng không nghe rõ”. Duy Quyên nói, “Hình như nói đến chính chính gì đó, lại còn