Teya Salat
Anh có thích nước mỹ không ?

Anh có thích nước mỹ không ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328120

Bình chọn: 9.5.00/10/812 lượt.

yêu của bà nặng quá, khiến anh cảm thấy ngạt thở nhưng không có bà thì không thể có anh, thế nên anh không thể phụ lòng bà, anh chỉ có thể tiến về phía trước, làm tốt tất cả mọi việc, phải thành tài, phải giỏi giang, không thể để bà thất vọng, tuyệt đối không thể!

Vi Vi, anh kể những điều này ra không phải muốn em thương hại anh, anh chỉ mong em hiểu được rằng, anh là một người như vậy, có những cái đã được ông trời sắp đặt ngay từ khi mới lọt lòng. Anh biết con đường anh sẽ phải đi, cũng biết nơi anh sẽ phải đến, nhưng điều duy nhất anh không thể biết là sẽ có em”.

Chưa bao giờ Trịnh Vi thấy Trần Hiếu Chính nói nhiều như vậy, anh đã kể cho cô nghe một thế giới mà cô không hề hay biết, cô chỉ biết nép chặt vào lòng anh, “Việc tiến đến mục đích của anh và em không mâu thuẫn gì với nhau cả”.

Trần Hiếu Chính lấy cằm rụi lên tóc cô, “Hy vọng là như thế, Vi Vi, hy vọng là như thế”.

“Chuyện hôm nay vẫn là anh sai! ” Trịnh Vi trách.

Đột nhiên Trần Hiếu Chính đỏ bừng mặt, nói với vẻ ấp úng: “Lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy trong lòng hơi khó chịu, anh xin lỗi nhé”.

“Xin lỗi ai mà chẳng làm được, đánh em một đòn đau, rồi cho mẩu kẹo nhỏ, anh không thấy ngại à? ” Cô vẫn chưa chịu tha.

“Thế thì em muốn gì? ”

Cô nói: “Anh Chính, cho em một tương lai nhé”.

Trần Hiếu Chính không có sự lựa chọn nào khác, anh nhắm mắt lại và khẽ gật đầu.

“Bọn mình yêu nhau bao lâu rồi nhỉ? ”

“Gần một năm rồi thì phải”.

“Mười ba tháng, sao mới chỉ có mười ba tháng nhỉ? ”

Trịnh Vi khẽ thở dài, cô cảm thấy thời gian mình ở bên Trần Hiếu Chính tưởng chừng dài như nửa cuộc đời, hóa ra mới chỉ có mười ba tháng. Bây giờ cô cảm thấy tuổi trẻ chẳng để làm gì, cô ước chi trong một đêm mái tóc của cô và anh đều bạc trắng, đến lúc đó mọi sự đã định, tất cả đều có hồi kết thì mới là vững bền thực sự, không còn có những tương lai và biến cố không được báo trước, không còn ai, không còn chuyện gì có thể chia rẽ hai người.



Khi Trịnh Vi và bạn bè bước vào năm học thứ ba, đáng lẽ Lão Trương được tốt nghiệp một cách đàng hoàng nhưng vì lão phải thi lại hai môn bắt buộc trong một năm mà thì lại không qua nên bị lưu ban; sự kiện này lại một lần nữa chứng minh cho lời đồn câu lạc bộ cờ vây là câu lạc bộ lưu ban. Từ trước đến nay Lão Trương luôn tốt với mọi người, Trịnh Vi và bạn bè xung quanh đều rất ái ngại cho lão. Chỉ có điều họ không hiểu, việc thi lại các môn chuyên ngành đều được tổ chức trong nội bộ học viện, nói chung khá lỏng, với các mối quan hệ và tài xoay xở của Lão Trương, đáng lẽ không thể rơi vào tình trạng lưu ban. Nhưng bản thân lão lại không hề quan tâm, lúc gặp bạn bè lão chỉ nói: “Trường ta phong cảnh đẹp như tranh vẽ, các sư đệ sư muội lại đáng yêu biết bao, anh nỡ long nào mà bỏ mọi người đi trước”. Trong những tháng ngày sau khi bị lưu ban, Lão vẫn vui vẻ cười nói như thường, nghe nói lão còn hợp tác với bạn bè ngoài trường đi buôn bán nhỏ, hầu như không thấy bóng dáng lão trong trường.

Lão Trương là một trong số ít những người có quan hệ tốt với Trần Hiếu Chính, Trần Hiếu Chính thừa nhận rất ít người có được sự vô tư như lão, nhưng anh không chấp nhận lối sống và thái độ học hành của lão. Đương nhiên mọi người sống thế nào Trần Hiếu Chính cũng không can thiệp, nhưng sau sự kiện Lão Trương bị lưu ban, Lão Trương liền trở thành “Tấm gương điển hình” để anh thường xuyên nhắc nhở Trịnh Vi. Anh lo rằng với sự chểnh mảng và ham chơi lười học của Trịnh Vi, có thể cô sẽ đi vào vết xe đổ của Lão Trương. Trịnh Vi cảm thấy anh đúng là ngồi lo trời sập, mặc dù cô không chăm chỉ, nhưng dù gì cũng cách cái án lưu ban rất xa. Chỉ có điều, nói đi lại nói lại, tự đáy lòng cô rất mừng vì anh ngày càng tỏ ra quan tâm cô hơn.

Cô thường nói: “Anh Chính, may mà sinh viên kiến trúc bọn anh học năm năm, như thế anh có thể được ở bên em thêm một năm, bọn mình cùng tốt nghiệp, thật tuyệt biết bao”.

Nhưng Trần Hiếu Chính lại nói: “Chính vì thế nên anh bị em giày vò thêm một năm”.

“Chẳng nhẽ đó không phải là sự giày vò ngọt ngào hay sao? ” Trịnh Vi không ngại quặc lại ngay, rồi cô hỏi tiếp: “Anh đã bao giờ nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, bọn mình cùng ở lại thành phố G được không, em thích ở đây, cũng gần nhà anh”.

Trần Hiếu Chính hơi sững người, anh không trả lời ngay, chỉ nói: “Còn xa lắm, đến lúc đó hãy tính! ”

“Sao lại xa, thời gian trôi nhanh lắm, đằng nào thì anh đi đâu em cũng sẽ đi đó, anh nói đi, nếu tốt nghiệp, anh thích làm ở đâu nhất, nói đi nói đi! ”

Trần Hiếu Chính bị cô căn vạn, bèn buột miệng: “Nếu phải chọn thì anh sẽ chọn Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, ở trong nước, đối với các sinh viên tốt nghiệp ngành kiến trúc và xây dựng thi Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là sự lựa chọn tốt nhất”.

“Thế thì tốt, sau khi tốt nghiệp, em cũng sẽ vào Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, đến lúc đo có thể làm cũng cơ quan với anh”. Trịnh Vi vỗ tay nó