
Nhất Bảo không quên tặng cho cô ta một cái nhìn cảnh
cáo. Với ánh nhìn sắc như dao của cậu ấy chắc chắn cô bạn kia có gan to
đến mấy cũng chẳng dám nhắc lại chuyện này lần thứ hai.
Ra khỏi hội trường.
Nhất Bảo vẫn nắm tay Mai Mai bước đi. Hai người không nói gì cả. Mai Mai chỉ thấy hiện giờ cảm xúc trong cô đang rất lẫn lộn.
Hai người họ đi một hồi thì xuống đến căngtin, vẫn chẳng ai nói gì với ai. Nhất Bảo đứng ở quầy:
- Cho 2 xuất bánh pudding kèm sữa.
Mai Mai nghe vậy mới thấy là mình cũng đang đói.
Chỗ này ngoài nhân viên phục vụ thì chả còn ai khác nên Nhất Bảo và Mai Mai không bị quấy rầy.
Hai người ngồi xuống bàn. Nhất Bảo nhìn Mai Mai chằm chằm. Mai Mai không dám nhìn lại, giả vờ quay đi nhìn trời. Khi phục vụ đưa bánh đến, Mai Mai lại cắm đầu vào ăn để tránh ánh mắt của Nhất Bảo.
Vẫn còn nhìn à? Ăn hết bánh rồi. Sao giờ?
Còn một mẩu
bánh trong đĩa, Mai Mai không biết nên ăn không. Bởi ăn rồi sẽ chẳng
biết làm gì để tránh cái nhìn của Nhất Bảo nữa. Nhất Bảo đẩy đĩa bánh
của mình sang cho Mai Mai.
- Ăn nữa đi!
Mai Mai đang
chăm chăm nhìn mẩu bánh còn lại của mình, nghe thấy Nhất Bảo nói, cảm
thấy sướng lạ thường, cô ngẩng lên, nhìn Nhất Bảo làm như chưa nghe rõ.
Nhất Bảo cười:
- Ăn đi!
- Bảo đang nói với ai đấy?
- Với Ma …có thêm chữ ‘i’.
Không nghi ngờ gì nữa.
- Nhất Bảo nói chuyện với Mai rồi đấy nhá!
Mai Mai trong lòng rạo rực hẳn lên, cười toe toét.
- Không muốn
nói cũng không được nữa rồi. - Nhất Bảo làm mặt trách, nhưng nhìn gương
mặt nhăn nhăn nhở nhở của Mai Mai thì cũng bật cười.
- Sao tự nhiên Bảo lại xuất hiện ở đấy?
- Tự dưng nhớ em!
- Gì? – Mai Mai trố mắt nhìn.
Nhất Bảo cười hì hì nói:
- Thì anh đến để giúp em còn gì! Anh chưa thấy ai ngốc như em nên động lòng thương hại thôi.
- Là sao?
- Ngốc ạ! - Nhất Bảo giơ tay ấn trán Mai Mai một cái. – Tự nhiên em đến đấy làm gì để chúng nó bắt nạt?
Mai Mai xị mặt.
- Thì tại mấy
cái bài báo đó đó. Mấy đứa con gái cuồng Bảo, bọn nó không dám hỏi Bảo
nên cứ nhằm Mai mà truy. Bọn nó bảo trường này nhiều đứa muốn biết lắm,
dù cho Mai không trả lời bọn nó thì lại có bọn khác tìm đến thôi. Ban
đầu Mai đã giải quyết ổn thoả rồi đấy chứ, tự nhiên con dở hơi kia ở đâu chui ra nói chuyện của tên béo …Rõ đen!
Mai Mai thở dài:
- Nhưng sao Nhất Bảo lại đến đúng lúc vậy?
- Thần giao cách cảm mà! …Thôi đừng nói đến chuyện này nữa.
Mai Mai và
Nhất Bảo cùng nhau đi về lớp dưới bao con mắt ghen tị của bọn con gái.
Nhưng họ chẳng để tâm, vẫn cứ vui vẻ cười nói. Riêng với Mai Mai, chuyện vừa xảy ra như đã lui về nơi xa lắm.
Giờ ra về, sinh viên toàn trường lại bắt gặp Mai Mai và Nhất Bảo sóng bước nói nói cười cười. Ra đến cổng
- Xe đón Mai Mai kia rồi. Mai chẳng muốn về nhà đâu.
Nhất Bảo cười. Ôi, nụ cười mới thân thiết làm sao!
- Được rồi. Mau vào xe đi, trời đang nắng to đây này.
Mai Mai nhìn trời, nói:
- Đâu có. Trời râm mát mà. Mà không chừng còn sắp mưa nữa ấy chứ.
Nhất Bảo lại cười hì:
- Ừm, em cũng có mắt quan sát đấy. Thôi đi đi, xe đang đợi kìa.
Tại nhà của Mai Mai.
- Hôm nay ở trường có chuyện gì vui sao con? - Bố Mai Mai tò mò hỏi khi thấy con mình chốc chốc lại tủm tỉm cười.
- Ơ.. không có gì. Ừm, bữa nay được ăn cơm với bố nên con vui thôi.
Ông Mai Lâm
nhìn con mình vui như vậy thì thấy áy náy lắm, tưởng là mình đã bỏ bê
con, chỉ mải mê với công việc, ông ái ngại nhìn Mai Mai. Nào đâu, chuyện Mai Mai vui hôm nay chả liên quan gì đến ông.
Mai Mai về phòng, nhìn ra ngoài trời.
- Ôi, mưa sao? Mình đang vui mà trời lại buồn sao? Hix!
Mai Mai làm bộ mặt buồn,
- cảnh buồn người có vui đâu bao giờ. – Mai Mai lảm nhảm. – Câu này mình nghe ở đâu rồi nhỉ?
Mai Mai lại làm mặt đăm chiêu suy nghĩ:
- Thôi chả quan tâm. Trời ơi! Buồn thì cứ ‘khóc’ đi cho hết buồn. Miễn là ngày mai trời phải đẹp để Mai đến trường là được rồi!
Tại nhà Nhất Bảo.
Nhất Bảo ngồi
một mình trong phòng đọc sách. Nhưng đọc được vài chữ thì chữ trước mắt
biến đi đâu hết. Thay vào đó là gương mặt của ..Mai Mai. Nhất Bảo lắc
lắc đầu để xua đi hình ảnh Mai Mai, nhưng rồi trong đầu cậu lại nghĩ đến cô ấy. Nhất Bảo nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Vậy là từ
bây giờ, cậu và Mai Mai không còn phải kiêng dè chuyện người khác biết
mối quan hệ của họ.
Mày làm thế liệu có được không? Mày muốn tốt cho cô ấy hay là càng lúc càng làm cô ấy bị tổn thương nhiều hơn đây?
Nhất Bảo thở dài.
- Có chuyện gì mà thở dài vậy con?
Bố Nhất Bảo – ông Hàm - bước vào.
- Sao bố không gõ cửa?
Ông đang chuẩn bị ngồi xuống ghế, nghe cậu con trai nói vậy thì lại quay người ra cửa, ông