
ất Bảo, Bảo muốn
gặp Mai thì Mai đến chỗ hẹn. Ai biết đâu đấy lại là cái bẫy.
Im lặng một hồi nữa.
- Mà sao Bảo lại tìm được Mai nhanh vậy?
- Hôm nay tôi
đến lớp muộn. Đọc được lá thư đấy tôi biết ngay là trò của thằng béo.
Trước đấy, tôi đã nghi thằng béo sẽ không bỏ qua cho cô nên tôi đã cho
người theo dõi cô, và cả thằng béo nữa. Không ngờ thằng béo này khôn hơn tôi nghĩ. Nó cắt đuôi người của tôi nên tôi phát hiện ra chỗ bọn chúng
nhốt cô mới muộn như vậy.
Mắt Bảo vẫn xa xăm nhìn về phía trước.
Mai Mai gật đầu.
Trước cửa trang viện của Nhất Bảo.
- Oa. Không ngờ nhà của cậu lại thế này. Giống nhà quý tộc trong phim cổ trang Trung Quốc quá. Kia là chữ gì vậy?
Mai Mai chỉ tấm biển treo trên cửa trang viện.
- Cô không cần biết. - Nhất Bảo thờ ơ nói rồi bước chân đi vào trong.
- Này chẳng qua là tôi không học tiếng Nho thôi nhá!
- Thưa cô, đây là chữ Hán. - Thuộc hạ của Nhất Bảo nhắc.
Mai Mai nhìn cậu ta:
- Tôi biết rồi, tôi cố tình nói sai đấy!!!
- Gà nhà Bảo ngon nhỉ!
Mai Mai tay cầm cả con gà gặm ngon lành. Nhất Bảo nhìn cô ăn trông rất đáng yêu, liền lập tức quay mặt ra chỗ khác.
Một lúc sau
không thấy tiếng gì, Nhất Bảo quay đầu lại thì thấy con gà chỉ còn nửa
phần thân thể Mai Mai đặt trước mặt, không ăn nữa, còn Mai thì quanh
miệng đầy mỡ bóng nhoáng, mắt ướt nhoè.
- Lại sao vậy?
Được Nhất Bảo hỏi thì Mai khóc nức lên:
- huhu…
- Làm sao? - Nhất Bảo giọng quan tâm.
- Huhu.. hôm
nay thằng béo nó cũng ăn gà… Mai nhìn thấy gà Mai lại nhớ đến thằng béo… huhu.. lại nhớ đến cái tát. Từ bé đến giờ ..hix.. Mai chưa từng bị tát… huhu…..
Nhất Bảo nhìn cô gái tội nghệp, bất giác đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Thôi, ăn tạm cái gì khác nhá! - Nhất Bảo dịu dàng hỏi.
Mai Mai chăm chăm nhìn Nhất Bảo, có phần ngạc nhiên, có phần thinh thích, Mai Mai lắc đầu:
- Mai không muốn ăn nữa.
Cô đưa tay lau nước mắt.
- Thôi chết rồi, huhu…
Tay Mai Mai
toàn mỡ, định lau mặt nào ngờ chỉ làm mặt bẩn thêm. Mai lại khóc. Nhất
Bảo nhìn mà cười. Mai Mai lần đầu tiên thấy Nhất Bảo cười mà quên cả
khóc vì cậu ấy …đẹp trai quá!
Mai Mai cũng cười lại.
- Được rồi, đi rửa mặt rồi về phòng ngủ đi.
Mai Mai gật đầu. Ra đến cửa, Mai Mai chợt quay lại:
- À, mà bố mẹ Bảo đâu? Mai có cần phải chào họ rồi mới đi ngủ không?
- Họ không có nhà.
Nhất Bảo nói, giọng nói không còn như lúc nãy.
Mai Mai thấy vậy chỉ gật gật:
- Ừm, vậy Mai đi ngủ đây.
Sáng hôm sau:
- Con làm bố bất ngờ đấy!
- Chuyện gì ạ?
- Chuyện con ra tay giải cứu cô tiểu thư họ Mai đó.
- À.
- Nói thử bố nghe, con có ý gì với cô gái đó không?
- Sao bố lại hỏi con như vậy?
- Vì từ trước đến nay con chưa từng như vậy.
- Bố, bố đừng nghĩ như vậy, trong lòng con chỉ có một người phụ nữ duy nhất là mẹ con mà thôi.
- Ừ, quá khứ là như vậy, hiện tại có thể là như vậy, nhưng tương lai thì chắc chắn không thể như vậy.
Nhất Bảo cười nhạt.
- 3 tháng rồi không gặp. Bố nói chuyện khác hẳn.
Bố Nhất Bảo cười lớn:
- Bố quên
không nói với con, thời gian qua, bố giao lưu nhiều với mấy vị cao tăng
nên nói chuyện cũng hơi bị triết lí. Nhưng con đừng đánh trống lảng. Bố
thấy suốt 16 năm qua con đã sống quá khép mình, đã đến lúc con phải mở
lòng mình rồi, Bảo ạ.
- Chẳng phải công việc của bố con mình đòi hỏi phải như vậy sao?
Bố Nhất Bảo lắc đầu:
- Không hẳn,
lúc nào cần phải vậy thì mới phải như vậy, còn những lúc khác con không
nhất thiết cứ phải làm vẻ lạnh lùng, che giấu lòng mình.
Ông thở dài nói tiếp:
- Suốt 16 năm
qua, điều bố thấy tiếc nhất là không thể làm bạn của con, để con có thể
có một người bạn tri kỉ. Chính vì vậy, mà điều bố mong muốn nhất là tìm
được cho con một người bạn để con chia sẻ mọi điều, cô gái đó liệu có
thể là tri…
- Bố, con không…
Áaaaaaaaaaaaaaa…………
Gâu gâu gâu………
Tiếng Mai Mai
kêu thất thanh, tiếng chó sủa loạn xì ngậu ngoài sân trước. Nhất Bảo
cùng bố vội vàng chạy ra xem có xảy ra chuyện gì.
Chạy ra đến nơi, thấy hai tên thuộc hạ đang dỗ dành con chó to, còn Mai Mai thì đứng trên hiên ôm cột nhà lấm lét nhìn.
- Chuyện gì thế? – Nhất Bảo hỏi.
- Mai thấy mấy con chó con dễ thương quá, chỉ muốn lấy một con lên ôm thôi, chả biết
con chó điên kia ở đâu ra chạy tới cứ nhằm Mai mà cắn.
Rồi Mai nhìn Bảo cười nịnh.
- Hàhà.. Đấy là con chó mẹ.
Bố Nhất Bảo nói. Mai Mai thấy sự xuất hiện bất ngờ của một người lạ, thì cứ đứng trân trân nhìn.
- Chào cháu, bác là bố của Nhất Bảo.
Là bố của Nhất Bảo à. Thế mà mình cứ tưởng là quản gia nhà Nhất Bảo. Sao hai người họ chả giống nhau tẹo nào?