
bị ai đó theo dõi…
Sau khi năn nỉ ỷ ôi một hồi, thằng em ngoan ngoãn cuối cùng cũng cho cô đi nhờ..và không phải đèo vì theo lời nó thì:
-Chị đèo muộn học mất, thôi hôm nay chiếu cố!
Đấy, thế đấy. Mặc dù được ngồi đằng sau nhưng cô vẫn có cảm giác như Nguyên đang lầm bầm cái gì đó…tiếc là không nghe rõ. Mãi sau nó mới nói:
-Vậy chị tính để cái xe của mình đó cho nó mới hả? Cả năm số lần đi tính trên đầu ngón tay.
-Hôm nay chị định đi.. nhưng..
-Sao?
- Để lâu quá…hết hơi rồi.
-Chậc.- Nguyên chậc lưỡi, xong không nói gì nữa.
Thật ra thì không phải xe hết hơi, mà là cô lười đạp xe, lại có linh cảm không hay về ngày hôm nay (giác quan thứ 6 cơ đấy!) nên dù gì đi cùng Nguyên vẫn hơn.
Vừa vào trường, Tiên đã nhận ra rằng..hình như mình không dành được thiện cảm của mấy cô nàng khóa dưới thì phải.. “Sao cô nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt giết người không dao vậy ta?” Tiên nghĩ thầm. Lúc đi cùng Nguyên, Tiên thì thầm:
-Cậu có nên bảo mẹ đi cắt cho cái số đào hoa đi không?
-Hả?
-Không có ngày chị chết vì cậu quá! Mà sao không ai biết chị là chị cậu nhỉ?
-Làm sao họ biết được.
-Vậy chắc chết chị quá!
-Chết em càng mừng..
-Cái gì?
-Thì khỏi phải mỗi ngày có một bà chằn bắt đèo đi học rồi lại nghe lải nhải, sướng thế còn gì.
-Đồ..độc ác- Tiên vừa nói vừa sút thẳng một cú vào ống chân của Nguyên.
Nguyên hơi nhăn mày, rồi ghé tai Tiên thì thầm:
-Chị không nên làm vậy giữa sân trường…hậu quả tự biết rồi đấy!
Nguyên nói xong bỏ đi trước để lại một mình cô đi lên lớp trong sự theo dõi của hàng trăm cặp mắt…ôi nếu có kiếp sau, hi vọng tôi không có quan hệ gì với thằng em đáng ghét đó….hu hu..
Và hôm nay, Thủy Tiên nhà ta đã quên mất một điều. Lớp của Nguyên hôm nay chỉ có 3 tiết…và nó đã về từ đời nảo đời nào rồi…a a a..giờ làm sao về đây..cứ nghĩ là hôm nay có xe vậy thì nên cô không mang tiền để đi xe buýt…a a a..Chả lẽ bây giờ lại đi vay tiền? Nhưng vay nhiều vay ít không vay lại vay có 5k..thôi chịu. Ai dám mở mồm vay như thế chứ, mà vay ai được bây giờ?
-Không về à?- cô bạn ngồi cạnh kính cận lên tiếng hỏi.
-Tài xế bỏ đi trước rồi…
-Vậy gọi điện đi..
-A, ừ nhỉ, điện thoại để làm gì cơ chứ!- Tiên hí hửng mở cặp với một nụ cười tươi nhưng chỉ 3 giây sau lại về trạng thái âm u ban đầu- A, mình bỏ quên điện thoại rồi…a a..
-Đành phải cuốc bộ thật rồi!- Tiên than thở rồi chán nản đi ra ngoài.
Thất thẻo đi từ lớp ra nhà cổng. Bất chợt Tiên ngẩng lên.. “Ủa, sao kính cận lại ở đây ta..cậu ta chưa về à?” Nghĩ vậy cô rảo bước đến đó, tính hỏi xem sao.
Có một cái gì đó bay từ đằng sau lưng cô đến…trước đây cô từng chơi bóng rổ, và có học vài chiêu aikido để phòng thân. Thật ra cô không thích học võ, mặc dù muốn mình giỏi võ như mấy võ sư Trung Quốc nhưng nghĩ đến mấy cảnh bị đấm tím mắt thì lại sợ. Tuy nhiên năm cô lên lớp 7 mẹ cho cô đi học võ, cho học teakwondo thì học được vài buổi rồi bỏ, học vovinam được đúng một buổi. Học karatedo được 2 buổi. Cuối cùng mẹ cho cô học aikido và yêu cầu không bỏ giữa chừng…lúc đó cô mới chịu học nhưng đến năm lớp 11 bận học quá nên không đi học nữa, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì tự tập luyện với Nguyên hoặc là..bao cát ở sân sau! Nhờ vậy mà cô có cảm giác có cái gì đó bay đến phía mình. Quay ngoắt người…tránh xa khỏi tầm bay đến của nó…một con dao gọt hoa quả.
Nhìn con dao nằm dưới đất rồi lại nhìn mấy đứa con gái đang đứng trước mặt mình, cô thầm nghĩ “Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo ta sẽ không bao giờ đi với thằng Nguyên nữa..ta thề!”
Mấy đứa con gái này đều là mấy chị lớn trong trường, ăn mặc thì lố lăng, trang điểm như lũ yêu tinh vậy. Biết không thể tránh khỏi việc đánh nhau, Tiên lên tiếng trước:
-Lại là người hâm mộ của Nguyên sao?
-Phải! không phải mày cũng vậy sao?-Một cô nàng có mái tóc kì quặc lên tiếng, rồi lại hất hàm- Một con bé quê mùa như mày sao cứ bám lấy anh Nguyên dai như đỉa thế hả?
-Tất nhiên, từ khi sinh ra tôi đã “được phép” bám theo nó rồi. Đâu như mấy người..chỉ ỷ thế làm càn người khác chứ!
-A, con này mạnh mồm gớm..-Một con bé nhìn trông có vẻ như là đứa đầu sỏ lên tiếng- Mày nên biết trong trường hợp này mày nên tỏ ra biết điều..mày không nên khích bác tụi tao nếu mày không muốn được kỉ niệm vài vết rạch trên mặt.
-Chị hai..chị hai- Dương chạy đến bên con nhỏ được gọi là chị hai đó, thì thầm- Cô ta không phải là người hay bám theo anh Nguyên đâu, cô ta là chị gái anh Nguyên đó!
-Cái..cái…
-Vâng, trước đây em có đụng độ với cô ta một lần, sau đó cho điều tra thì đúng là cô ta là chị gái của anh Nguyên..
-Sao..mày không nói sớm?
-Sau khi điều tra thì em phải đi xử lí vụ con nhỏ My, vừa xử lí xong thì nghe mấy người nói chị xử lí một con nhỏ lớp 12 hay đi với anh Nguyên nên em mới vội chạy đến đây…xin lỗi chị..ch