Polaroid
Anh trai Em gái

Anh trai Em gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325221

Bình chọn: 8.00/10/522 lượt.

hoác tay tôi, ríu rít: "Dương Dương!".

Hồ Khả thích gọi tôi là Dương Dương, nghe na ná như là "điên điên" . Đương nhiên tôi phản đối cách gọi đó.

Hồ Khả không đoái hoài đến sự phản đối của tôi. Nàng nói chỉ cần anh hiểu nghĩa của nó là được, người khác nói sao không cần quan tâm, rồi đưa ra một câu, có vẻ rất triết lý: "Việc mình mình làm, thiên hạ vô cùng, biết đâu mà theo".

Tôi nghĩ thầm, nói thì đơn giản, bị người ta gọi là đồ điên, mà vẫn phải tươi cười, đâu có dễ.

Những ngày cuối cùng của tháng Sáu sắp trôi qua, những người bận rộn có thể mệt đến chết, ví như tôi. Hằng ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo vì các loại bài thi, xét cho cùng, cũng chỉ vì tương lai. Khi ở bên Hồ Khả lại càng thấy áp lực, bởi vì câu mà Hồ Khả thích nhất là: "Khi nào chúng ta cưới? Tốt nghiệp xong cưới ngay có được không?". Không đợi tôi trả lời, một mình nàng hoạch định tương lai cho hau đứa; đột nhiên tôi nhận ra phụ nữ thật đáng sợ, họ thích những giấc mơ hoàn mỹ, đầu óc họ không bao giờ suy nghĩ một cách rõ ràng, thực tế được. Vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, Hồ Khả nhàn rỗi đến mức buổi chiều ra sân vận động ngồi ngắm đàn kiến chuyển nhà; sao lại có thể như thế được nhỉ? Thế giới của Hồ Khả luôn đơn giản, đơn giản đến mức không thể tưởng tượng. Tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, vì vậy nàng cho rằng nhất định chúng tôi phải làm đám cưới. Nàng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, tôi sẽ có thể rời bỏ nàng.

"Không thể. Chúng mình nhất định phải cưới". Nàng khẳng định một cách bướng bỉnh.

"Anh muốn nói, nếu…ví dụ, nếu chúng ta gặp chuyện gì đó không thể…".

"Không có nếu, không có nếu gì hết!". Hồ Khả lắc đầu quầy quậy, sau đó nhìn tôi chăm chắm, tung ra vũ khí cuối cùng của nàng: "Nếu anh bỏ em, hãy trả lại sự trinh trắng cho em…".

Những lúc như vậy tôi đâu dám mở miệng, đó là tử huyệt của tôi.

Hồ Khả đã trao cho tôi cái quý giá nhất của đời con gái. Nàng cảm thấy chuyện đó vinh quang và hệ trọng đến mức cần lập bia kỷ niệm. Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy giọt hồng trinh nữ của mình trên tấm ga trải giường, nàng bật khóc. Lúc đó tôi sợ quá, cuống cuồng hỏi: "Vẫn còn đau sao?".

"Làm thế nào bây giờ?". Nàng vẫn khóc, không thèm để ý đến tôi.

"Cái gì? Làm thế nào? Em vẫn đau hả?". Tôi lo lắng hỏi.

Nàng đẩy tôi ra, nhìn vào mắt tôi, nói bằng giọng quả quyết chưa từng có: "Chúng mình nhất định phải cưới nhau!".

"Cưới? Nhưng nếu…"

"Không có nếu gì hết! Nếu không anh trả lại sự trinh trắng cho tôi!".

Làm sao trả được đây? Đương nhiên là không thể trả. Toàn bộ máu trong người tôi làm sao sánh được giọt máu hồng đó. Tôi không biết nói gì, thầm mắng mình ngốc thật, sao lúc trước không cắt phéng chỗ ga trải giường có dính máu đó đi!

Sau khi Hồ Khả trao cho tôi sự trinh trắng của mình, nàng trở nên ngang bướng ghê gớm. Về sau lại phát triển đến mức hễ không hài lòng là đòi tôi trả lại sự trinh trắng khiến tôi muốn phát điên.

Hà Tặc giễu tôi: "Ai bảo cậu dính vào hoa khôi? Mà lại là trinh nữ! Người ta có quyền làm cao".

Tôi lườm hắn, thầm nghĩ đây chẳng phải là kế sách của cậu sao?

Hồ Khả rất cổ hủ. Theo nàng, hôn nhau đã là quá đáng lắm rồi. Mỗi khi tôi ôm hôn nàng, nàng đều nhìn quanh rất cẩn thận, sau khi đã chắn chắn trên sân vận động hoàn toàn không có ai mới nũng nịu ép mình vào tôi, nói anh làm đi.

Tôi nhìn trò khởi động như kẻ gian của nàng, có vẻ giống một liệt nữ anh dũng hy sinh, nhưng thực ra lại khiến tôi mất hứng. Nàng làm như tôi là chó sói. Có mấy lần tôi thực sự muốn trở thành soi, bất chấp hậu quả, cố thử tìm kiếm bông hoa bí mật trên người nàng. Nhưng mỗi khi bàn tay không kiểm soát được của tôi đụng vào người nàng, Hồ Khả lại hét lên như bị chọc tiết, sau đó vừa đấm vừa đạp tôi, mà bàn tay giữ chỗ ấy sao mà chặt thế, không thể nào gỡ ra được. Tôi buồn nẫu ruột. Tôi đã thấy nàng đẹp rực rỡ dưới ánh sáng ban ngày. Nhưng bộ ngực tròn căng và đoa shoa bí mật của nàng luôn là nỗi khao khát chưa được thoả mãn của tôi. Cảm giác này thực khó chịu, giống như người đang cai nghiện nhìn thấy viper nhưng lại không thể làm gì được. Mà phản ứng của nàng mỗi khi tôi chạm vào người lại càng khiến tôi bất mãn, nó giống như sự trêu ngươi: chỉ cho phép ta mê hoặc mi, mi không được mê hoặc ta.

Hà Tặc bày kế cho tôi, hắn bảo tốt nhất hai người nên đi chơi, thuê phòng cố tình nói là không có phòng đôi, phải thuê phòng đơn. Kể cho nàng nghe những câu chuyện lãng mạn, bổ táo cho nàng ăn khiến nàng cảm động, khi tắm cố ý không đem theo khăn mặt, nhờ nàng dưa cho, sau đó tắt đèn và %Y%%#@#!

Tôi nhìn Hà Tặc bảo: "Cậu đã dùng chiêu đó quyến rũ bao thiếu nữ ngây thơ phải không?". Sau thầm nghĩ, tuyệt đối không bao giờ để cho An An đi với cha này.

"Cậu nghĩ linh tinh gì thế? Nếu làm vậy, khác nào tớ là thằng sở khanh? Thế thì tớ có còn là người nữa không?".

Hôm sau đi gặp Hồ Khả, tôi bảo: "Mai là ngày quan trọng,