
đối phương, lát sau lại tiếp tục trút cơn điên vào gã trai, cô nhè mặt hắn đấm lia lịa. Nhát dao đâm trúng vai, tuy không sâu nhưng rất đau. An An nghiến chặt răng chịu đựng. Đúng là một đêm đẫm máu, An An thoáng nghĩ.
Máu từ vai túa ra, tràn xuống. Khuôn mặt cô bắt đầu dại đi dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường. An An để mặc cho hai cô gái đánh. Cô không kêu, cũng không đánh trả. Hai cô kia có lẽ cũng sợ cơn điên của An An, tay cầm dao bắt đầu run run, nhìn con dao trong tay dính đầy máu, chân cô ta muốn khuỵ xuống. An An lập tức dùng nắm đấm và móng tay xỉa vào mặt gã trai, đồng thời cô nhận ra đau đớn đã lan khắp tứ chi và toàn thân.
Anh trai cô đã dạy, khi bị bắt nạt, thấy tình thế bất lợi, nếu biết mình sẽ thua, có chạy cũng không nổi thì phải đánh vào kẻ cầm đầu, và chỉ đánh kẻ đó, những kẻ phụ hoạ thế nào không quan tâm. Chỉ cần đánh bại kẻ cầm đầu, chắc chắn sẽ thắng.
An An ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời đêm, thầm nghĩ, ta đã là đứa trẻ không ai thèm quan tâm, bây giờ lại càng thế. Trong đêm đổ máu này, cô đã nhìn thấy rất nhiều máu, máu như nhuộm đỏ bầu trời.
An An tưởng mình sắp chết, vết thương đau nhói. Cô thầm từ biệt những người thân: anh trai thân thiết, mẹ thương yêu, chị gái tội nghiệp và người cha nghiêm khắc.
"Con yêu tất cả!" Trong giờ phút sắp chết (cô tưởng vậy), An An cảm nhận sâu sắc tình yêu của cô đối với mọi người, cả người mẹ sinh ra cô nhưng lại thiên vị đứa con lớn, cả người chị gái luôn đố kỵ, ghen ghét cô.
Hôm nay là Tết Đoan ngọ, sang nay cô còn hân hoan ăn bánh chưng do mẹ gói, làm sao có thể tưởng tượng chính trong cái đêm hạnh phúc đó, cô phải đổ máu, bị đánh đập; bị ức hiếp, bơ vơ giữa thành phố lạ không một người thân bên cạnh. Và giờ đây, cô sắp chết. Máu tuôn xối xả. Trên bầu trời đêm đen thẫm có rất nhiều sao, thật là đẹp, một cái Tết Đoan ngọ tuyệt vờì!
"Mẹ, con đi đây, hy vọng sau khi con ra đi, mẹ sẽ nhớ con. Mẹ ơi, sao mẹ lại chỉ yêu một mình chị…?"
Thực ra, khi An An sắp ngất thì gã trai mình đầy thương tích cũng không đứng lên nổi. An An hài lòng vì bọn chúng rốt cuộc đã không bắt nạt được cô.
Khuôn mặt loang lổ máu, cả máu của cô và máu của gã trai. Một giây trước khi gục hẳn, cô loáng thoáng nhìn thấy anh trai. Anh đến cứu mình. Trên đời này chỉ có anh yêu mình. "Anh…", An An mơ màng mỉm cười, "Anh, em không làm anh mất mặt. Em không thua. Anh…" Sau đó cô không biết gì nữa. Người "anh trai" nhìn cô gái ngất lịm trong tay mình, tuyệt vọng kêu lên: "Bé Con!"
Khi An An tỉnh lại, lọt vào mắt cô đầu tiên là màu trắng toát; cô tưởng mình đang ở trên Thiên đường, nụ cười vụt tắt. Vậy là mình đã chết rồi ư? Mình đã đến quê hương của chị sao? Biết đâu có thể gặp người cha khác của chị, người cha Thượng đế! Ánh sang trên Thiên đường chiếu vào mắt cô. An An đang ở trên Thiên đường? Cô khép mắt lại vì ánh sang chói chang.
"Bé Con, còn lười nhác không chịu dậy hả?" Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của anh trai vang bên tai, An An hoảng sợ mở mắt, kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông lạ đang cười, hàm răng trắng loá: "Thế nào, vừa rồi thấy em mỉm cười, giờ còn giả bộ ngạc nhiên?" Vẫn giọng anh trai âu yếm.
Lẽ nào đây là Thượng đế? Thì ra Thượng đế cũng không có gì đặc biệt lắm, cô thầm nghĩ.
Thượng đế có khuôn mặt bình thường, rất nhân hậu, lại còn đeo kính gọng đen, sành điệu, có hàm răng trắng loá. Về sau, khi dã thân quên, cô thường hỏil giọng nghiêm túc: "Xin hỏi, có phải anh là người phát ngôn của hãng kem đánh răng?"
"Ngài là Thượng đế sao?" An An thận trọng hỏi.
Ngây người trong giây lát rồi người đó phá lên cười rất to, rất thoải mái khiến An An đỏ mặt. "Thượng đế? Có lẽ cô sốt cao quá nên mê sảng chăng?"
An An lung túng, hơi ngoảnh mặt, một cách bản năng muốn che vầng trán của mình. Khi nhìn thấy bình truyền ở đầu giường mới vỡ lẽ cảnh ngộ của mình. Cô đang ở trong bệnh viện.
An An nhìn người đàn ông, càng thấy anh ta quen quen, nghĩ một lát mới nhớ ra, trước khi ngất cô đã nhầm là anh trai. Bây giờ ngẫm lại, thấy anh ta cũng không giống anh trai lắm, anh ta già hơn anh trai, có một vẻ từng trải mà bọn con trai mới lớn không thể nào bắt chước. Anh ta có đôi môi của người hai mươi tuổi, và cái nhìn tư lự đầy chiêm nghiệm về cuộc đời. An An không đoán được anh ta bao nhiêu tuổi, buột miệng hỏi: "Thực ra anh bao nhiêu tuổi?" Hỏi xong, chúi mặt vào chăn, cảm thấy xấu hổi vì sự vô duyên của mình. Không phải chỉ phụ nữ mới để ý chuyện tuổi tác, An An biết, nhất là những người ở tuổi muốn giấu tuổi thực của mình. Không ngờ anh ta bật cười, nói rất thản nhiên: "Em đoán xem!"
An An càng bối rối, cô cảm thấy đã chạm vào vết thương của người khác. Cô nói: "Xin lỗi, tôi sơ ý quá, anh có thể không cần trả lời."
"Ồ, không sao!" Người đàn ông mỉm cười buồn bã: "Trông tôi già quá sao? Già đến mức phải kiêng kỵ không muốn người khác hỏi tuổi ư?" "Xin lỗi, anh chưa già! Thật đấy! Không già tý nào!" An