Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329754

Bình chọn: 8.00/10/975 lượt.

hỏi.

Im lặng như tờ.

"Được, thế thì quyết định như vậy, tan họp."

Hướng Viễn nhanh nhẹn, dứt khoát thu dọn giấy tờ trước mặt, rời khỏi ghế và ra khỏi phòng, không hề dừng lại giây nào.

Hôm đoàn nhân viên xuất phát, Phó tổng Lý nói với Hướng Viễn: "Lúc
tôi nhắc đến Châu Quân phải chú ý đến sách lược hơn mới đúng".

Hướng Viễn cười, ngăn ông ta rồi nói tiếp: "Sao chú nghĩ đơn giản
thế? Chú đổi cách nói khác liệu có hữu dụng hơn không? Chuyện này không
liên quan đến chú, anh ấy chỉ nhắm vào tôi thôi".

Diệp Khiên Trạch không thể nào không biết việc Hướng Viễn xem trọng
Châu Quân. Hướng Viễn cảm thấy anh không phải là phản đối Châu Quân,

cũng chăng phản đôi bản thân việc này mà anh đang phản đôi cô, phản
đôi người phụ nữ đầu ấp tay gối nhưng lại có quá nhiều mưu kế là cô.
Việc này đã không còn là lần đầu sau sự kiện Viên Tú, Diệp Khiên Trạch
về sau yêu cầu Hướng Viễn thương lượng với ông chủ Thôi đưa Viên Tú đến
bộ phận khác trong khu nghỉ mát nhưng Hướng Viễn đã từ chối. Bắt đầu từ
lần đó, những việc Hướng Viễn quyết định, anh luôn phản kháng lại theo
bản năng.

Có lẽ điều mà Diệp Khiên Trạch muốn là cảm giác chiến thắng Hướng
Viễn ở một hình thức nào đó. Giờ đây, cô như một mặt trái, tồn tại để
đối lập với anh.

à.

Hướng Viễn biết nên cô đã từ bỏ việc tranh cãi trong hội nghị. Sau
việc đó cô cũng bắt đầu hối hận, cô nghĩ, có phải mình đã sai không? Có
lẽ cô nên học cách nhượng bộ và thỏa hiệp trước Diệp Khiên Trạch. Những
việc sai và đúng đó, quy tắc mà cô quyết giữ gìn có quan trọng hơn chồng cô không? Cô không thể để mình và Diệp Khiên Trạch tiếp tục như vậy.
Không thể mở to mắt nhìn người mà cô khổ sở theo đuổi lại mỗi ngày một
xa mình.

Thế nên, đêm trước hôm đoàn nhân viên có Trần Kiện xuất phát đi Quý
Châu, Hướng Viễn quay người lại, khó nhọc giải thích với người nằm cạnh: "Khiên Trạch, điều em muốn nói với anh là, em không hề có thành kiên
với gia đình Trần Hữu Hòa, cũng không phản đối sự chiếu cố của anh với
họ, chỉ là... chỉ là em cảm thấy việc gì cũng nên có mức độ. Tất nhiên,
"mức độ" của em có lẽ anh sẽ thấy là hà khắc. Tất cả những xuất phát
điểm của em đều vì công ty, em... em không phải là rất... Nói thế nào
đây, không phải là... mà em chỉ muốn anh hiểu em".

Diệp Khiên Trạch vẫn tỉnh táo nhưng anh không quay người lại, chỉ
lạnh nhạt nói: "Hướng Viễn, anh không cách nào hiểu được phép tắc lạnh
lùng của em. Cho dù em đúng thì cái đúng của em quá vô tình, khiến người ta lạnh người".

"Nhưng em có vô tình với anh không? Khiên Trạch, việc nào ra việc đó, vì những việc này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, em rất... rất buồn."

"Em chỉ biết buồn vì chuyện của mình, phải không?"

Hướng Viễn cương quyết lật người anh lại, đối diện với mình, tiếp tục nói: "Chuyện của Viên Tú em cũng đành chịu. Cho dù em nhận lời anh, đưa cô ấy đi khỏi tay ông chủ Thôi thì anh tưởng Viên Tú chịu hay sao? Cô
ta sẽ làm gì? Có chịu làm một nhân viên phục vụ bưng nước rót trà trong
khu nghỉ mát để lĩnh chút tiền lương thảm hại không? Đừng ngây thơ nữa,
được không? Chẳng có gì là tốt đẹp cả, trước khi làm việc cho ông chủ
Thôi, cô ta đã làm nghề này rồi. Chẳng lẽ anh ta chịu thả người thì
chúng ta phải nuôi cô ta sao? Nếu không thì anh định làm gì với cô ta
nào? Con người sống trên thế giới này, ai cũng có con đường của riêng
mình, chúng ta không thể kéo ai đó vào con đường mà chúng ta tự cho là
đúng đắn cả. Còn nữa, Thôi Mẫn Hàng sẽ không thả người đâu. Khiên Trạch, anh cũng nhận lời em, đừng chọc giận tới người đó, lai lịch Thôi Mẫn
Hàng rất phức tạp, chúng ta không thể rước họa vào thân".

Thông thường cô làm việc gì cũng không thích giải thích với người
khác, bây giờ mới hiểu giải thích không phải là chuyện dễ dàng gì.

"Nếu anh nói anh đã chọc giận Thôi Mẫn Hàng thì sao?"

"Anh..."

"Hôm ấy, anh đã bảo người đưa Viên Tú vào bệnh viện. Thôi Mẫn Hàng ra tay quá độc ác... Em yên tâm, bác sĩ vừa xử lý xong, tự cô ta bỏ đi
rồi."

Hướng Viễn nhắm mắt lại rồi khẽ mở ra, nói: "Được thôi, vậy thì để
chuyện này kết thúc ở đây đi nhé. Khiên Trạch, chúng ta vẫn như trước
kia".

Diệp Khiên Trạch hạ giọng thì thào: "Trước kia... trước kia? Hướng
Viễn, anh càng lúc càng không thấy rõ trước kia rồi, chúng ta lúc ấy,
hình như là hai người khác. Rốt cuộc là em thay đổi, hay anh thay đổi?".

Hướng Viễn ôm chặt anh: "Luôn có một thứ không thay đổi".

Một lúc lâu sau, khi cô tưởng Diệp Khiên Trạch đã chìm vào giấc ngủ th mới cảm thấy tay anh đưa lên, đáp lại vòng ôm của cô.




Cô đã hoàn toàn bất lực, những người cứ gửi gắm hy vọng vào cô chẳng một ai tin rằng, Hướng Viễn cũng không phải đấng vạn năng.

Một chuyện lớn khác trong vòng cuối năm chính là Tết đã đến gần, khắp nơi chúc mừng vui vẻ. Sau khi Hướng Viễn trở thành con dâu nhà họ Diệp, những chuyện mừng năm mới đều do cô lo liệu. Năm nay, mọi người đều bận nhưng bữa


XtGem Forum catalog