
xã nên cô thường
làm người lắng nghe. Thỉnh thoảng cô cũng gửi lại một hai bức thư, kể về những tin mới trong thôn, chú hai Lý kế bên nhà anh đã làm trưởng thôn, tên khốn cùng lớp họ đã đi lính… họ nói về cuộc sống của riêng mình,
càng nói càng khác xa nhau, dần dần rồi cũng nói ít lại. Những bức thư
của anh từ mỗi tuần một bức biến thành một tháng một bức, về sau thỉnh
thoảng mới có một bức rồi lại thành một tấm bưu thiếp cho mỗi dịp lễ…
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Hình như là năm thứ ba sau khi anh trở về thành
phố, hai người đã hoàn toàn mất liên lạc.
Hướng Viễn không trách cứ ai, cô có thể hiểu Khiên Trạch: anh luôn là người hiền lành, hoài
niệm, chỉ có điều họ đã chia xa nhau lâu quá rồi, thế giới họ sống cũng
khác xa nhau. Chỉ dựa vào những cánh thư thì tình cảm cũ dù sâu nặng đến mấy cũng nhạt nhòa, đó là chyện không thể tránh được. Không chỉ có anh, nhiều lúc cô cũng nhấc bút lên rồi không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô
chỉ mong đợi một ngày, cô có đủ sức mạnh để bay khỏi cái thôn nhỏ “ếch
ngồi đáy giếng” này, được đứng trên cùng một mảnh đất với anh, cùng ngắm nhìn thế giới ở một độ cao như nhau. Cô tin mình sẽ làm được! Nhưng lần này, sự trở về của anh khiến cô thấy hoảng hốt, quay lại nhìn, Hướng
Viễn đã phát hiện ra sự nhỏ bé và bất lực của mình trong đoạn trường
thời gian và khoảng cách.[/FONT'>
Cô nghe thấy có tiếng gõ cửa
rất khẽ. Diệp Khiên Trạch đứng ở cửa, anh đến thăm cô em gái Diệp Linh
vẫn mê man chưa tỉnh. Hướng Viễn nhanh chóng nhét những bức thư trên tay về chỗ cũ, đóng ngăn tủ lại rồi quay người nhìn anh mỉm cười, hạ giọng
nói: “Tôi bảo Hướng Dao chuẩn bị cho Diệp Linh một ít cháo, vẫn hâm trên bếp. Khi nào cô ấy tỉnh thì cậu bảo Hướng Dao mang vào là được. Tôi
phải đi đây”
Diệp Khiên Trạch đến bên Hướng Viễn, thấy trên
chiếc bàn học sơ sài có đặt vài chiếc ảnh cũ. Cô vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ
cũ, không nói gì nhưng cũng chẳng bỏ đi
“Hướng Viễn, lần này
quay về gặp A Quân và cậu, bỗng dưng cảm thấy những ngày tháng trước kia trở nên xa xôi quá, nhưng lại rất đáng hồi tưởng. Đã lâu lắm rồi chúng
ta không gặp nhau. Cảm giác được gặp lại bạn cũ thật khác lạ.”
Hướng Viễn đáp: “Nếu đã như vậy thì bây giờ về rồi, ở lại thêm vài
ngày đi. Em gái cậu vẫn chưa khỏe lắm, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng tốt.
trường các cậu chẳng phải cũng được nghỉ lễ sao…”
“Em gái tôi…” Diệp Khiên Trạch do dự một lúc rồi nói tiếp: “Sao nó lại rơi xuống nước vậy? Trước đó nó có nói gì không?”
Hướng Viễn liếc nhìn về phía Diệp Linh đang nằm trên chiếc giường gần
đó rồi trả lời: “Không nói gì cả. có điều tôi không thấy là cô ấy “rơi”
xuống nước nhưng vì lý do gì thì tôi không rõ. Khiên Trạch, cô em gái
này của cậu… nên trông chừng chặt vào thì tốt hơn…”
Diệp Khiên
Trạch không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, anh trầm mặc như có tâm sự u buồn nhưng lại chẳng nói gì. Hướng Viễn nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của anh, ánh
mắt anh vẫn như xưa: hiền lành dịu dàng. Anh là người tốt, lúc nào cũng
suy nghĩ cho mọi người, mong muốn mọi thứ được tốt đẹp nhưng không biết
trong những năm cô không ở bên cạnh, anh có được như ý hay không?
Như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng, Diệp Khiên Trạch chỉ vào một bức ảnh cũ được lồng trong khung kính treo trên tường của Hướng Viễn, hỏi vu vơ:
“Bức ảnh này chụp năm nào thế? Bối cảnh chắc là ở khe suối mà chúng ta
hay câu cá nhỉ?”
Hướng Viễn nhìn anh: “Đúng, trí nhớ của cậu
tốt lắm. Phải rồi, Khiên Trạch, cậu ở lại với Diệp Linh, tôi lên núi với khách đây. Buổi tối tôi đến tìm cậu.”
Hướng Viễn vội vã đưa
khách lên núi. Cô biết kể rất nhiều điển cố và truyền thuyết trong núi,
tính cách lại phóng khoáng, dễ thương nên mọi người vừa đi vừa cười nói
vui vẻ khiến đường núi lởm chởm cũng trở nên không khó đi lắm. Lúc đi
ngang qua khe suối, cô dừng lại để mọi người chụp ảnh. Nước suối trong
vắt, sắc núi rạng rỡ, đó là địa điểm chụp ảnh rất đẹp
Hướng Viễn nhẫn nại đứng chờ. Cô có chút lơ đễnh, dường như thời gian đã trôi qua
lâu lắm rồi. Đó là khoảng thời gian không lâu trước khi Diệp Khiên Trạch về thành phố, lần đầu tiên cô làm hướng dẫn viên đưa khách lên núi,
Khiên Trạch cũng đi theo. Khi ấy, những du khách cũng dừng lại ở chính
nơi này để chụp ảnh, Khiên Trạch đã mượn máy chụp ảnh của một du khách,
đích thân chụp cho cô một bức. Trước khi người khách ấy trở về, Hướng
Viễn đã ghi lại địa chỉ , nhờ họ gửi ảnh cho mình
Đó là lần đầu
tiên Khiên Trạch chụp ảnh, kỹ thuật không tốt, ảnh cũng không rõ lắm
nhưng Hướng Viễn vẫn cẩn thận lồng nó vào khung kính, treo trên tường.
Rất nhiều thứ cô vẫn nhớ nhưng anh lại không cẩn thận đã lãng quên mất rồi.
Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không tìm thấy thì cũng đánh chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay…
Hướng Viễn ở trên núi cùng du khách cả ngày. Những người đi du lịch đều là những người khôn biết mệt mỏi là gì. Sức khỏe Hướng Viễn lúc này không tốt lắm nhưng cô vẫn phải cố giữ vững