Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328111

Bình chọn: 9.00/10/811 lượt.

n Kiệt sở hữu. Vì ân oán trước đó
với Diệp gia, cùng với sự biến mất không rõ ràng sau khi xảy ra chuyện
ấy nên Trần Kiệt bị cảnh sát khép vào diện khả nghi nhất. Từ đầu đến
cuối, Thôi Mẫn Hàng luôn ở Thái Lan lại phủi sạch sẽ chuyện này nên
không có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh anh ta có quan hệ trực
tiếp với vụ án bắt cóc Diệp Khiên Trạch. Và sự mất tích của Đằng Vân
cũng như Trần Kiệt đã trở thành một câu đố không giải được. Tất cả nghi
phạm đều như đá chìm xuống đáy biển, không một ai giải được câu đố này.
Người duy nhất còn lại là Viên Tú. Đối với mọi người, cô ta là người
cuối cùng nhìn thấy Diệp Khiên Trạch và lái xe của Diệp gia, những thủy
thủ trên chuyến tàu trước đó đã chỉ rõ, chính cô ta đã đưa Diệp Khiên
Trạch lên tàu, còn việc cô ta bảo Diệp Khiên Trạch chịu làm con tin thay mình thì không một ai có thể chứng minh. Cho đến khi đứa trẻ trong bụng bị sẩy và mất, Viên Tú luôn nằm trong sự giám sát của cảnh sát. Sau khi mất đứa con, cô ta đã cắn nữ cảnh sát giám sát mình như một kẻ điên
loạn, cuối cùng cảnh sát đã đưa cô ta vào Viện Tâm thần với lý do là tâm thần phân liệt. Trong sự quan tâm của Hướng Viễn, cô ta luôn có được ưu đãi "đặc biệt" trong bệnh viện.

Hồi tưởng cũng như nằm mơ vậy, đều là những chuyện dễ khiến con người hao tổn tâm trí và sức lực nhất, thế nên mỗi ngày Hướng Viễn đều nhủ
thầm, đừng nằm mơ, đương nhiên là cũng đừng nhớ lại chuyện gì. Cô chậm
rãi bước xuống những bậc cầu thang mà cô đã cho gỡ hết mọi hình ảnh để
xuống ăn bữa sáng gồm một quả trứng rán và một cốc sữa mà dì Dương đã
chuẩn bị.

Hướng Viễn ăn một miếng, trứng rán ngọt đến lạ lùng. Dì Dương rụt rè
đứng một bên sau lưng, thấy cô ngừng ăn, vẻ mặt có vẻ kỷ quặc thì hoảng
loạn nắm chặt tay rồi nhìn cô: "Tôi lại làm sai ạ?".

Không có gì, chỉ là không phân biệt nổi đường và muối nhưng Hướng
Viễn không nói. Cô đuổi khéo bà người làm hễ gặp ai cũng than vãn Diệp
gia bao năm nay không tăng lương cho mình rồi chậm rãi đẩy đĩa trứng rán sang một bên. Mấy năm nay, Hướng Viễn không chỉ một lần khuyên bà không cần vất vả thế nữa, cô sẽ cho bà một khoản tiền để bà về sống an nhàn
với con cái nhưng bà không muốn đi vì con cái trong nhà đã lớn, con dâu
thì chê bà, mà sống trong nhà mình lại thấy không quen, ở Diệp gia bà
cũng chỉ cần thi thoảng nấu một bữa cơm, giặt giũ quần áo cho Hướng
Viễn, cũng không vất vả gì. Hướng Viễn không phải người cần phải có
ai phục vụ nên rất ít khi sai khiến bà làm gì, rất nhiều việc cô thấy tự mình làm còn tốt hơn là giao cho kẻ khác. Tuy Hướng Viễn không thân mật dễ gần nhưng chí ít bà có thể đeo cặp kính lão cả ngày ngồi xem phim
cũng chẳng sao.

Hai năm trước, con trai nhỏ của bà thất nghiệp, là một người mẹ nên
bà rất muốn tìm một việc trong công ty của Diệp gia cho con mình làm.
Hướng Viễn cũng đã nhận lời, sắp xếp cho anh ta vào làm một công nhân
bình thường nhất trong đội thi công. Bà thầm nghĩ, mình đã phục vụ cho
nhà họ Diệp bao năm rồi, không có công lao thì cũng khổ lao, dù sao đi
nữa cũng không thể để con trai làm ở cấp thấp nhất nên ấm ức bảo con
trai không làm nữa, ai ngờ Hướng Viễn cũng không phản đối, mặc cho anh
ta bỏ đi. Sau chuyện đó anh con trai oán trách mẹ mình nhưng bà cũng
không thể xuống nước và cứ thế, danh tiếng bạc bẽo mà bên ngoài đồn đại
Hướng Viễn lại được chúng thực thêm lần nữa.

Bóng dì Dương khuất sau cửa nhà bếp, Hướng Viễn lúc này mới hồi tưởng lại cuộc điện thoại bí ẩn gợi lại chuyện cũ của hôm qua. Thực ra mấy
năm nay người tuyên bố bảo mình có tin tức của Diệp Khiên Trạch không
chỉ có một, đám người nhăm nhe hưởng lợi từ nhà họ Diệp thì Hướng Viễn
đã gặp nhiều nhưng lần này cũng như vậy ư? Sao người đó lại biết được
Diệp Khiên Trạch lúc cuối có nói chuyện điện thoại với cô? Chuyện này
Hướng Viễn rất kín tiếng, đến Diệp Quân cô cũng không kể, cảnh sát cũng
không hề biết gì. Nếu người đó đã ở cùng con tàu với Diệp Khiên Trạch
hôm đó thì tại sao tàu xảy ra sự cố mà anh ta không chết? Nếu người này
còn sống thì có phải Diệp Khiên Trạch cũng có khả năng còn tồn tại trên
thế giới này? Hướng Viễn chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta vì cô
biết nếu người này cần gì đó thì sẽ không chịu ngồi yên. Cô nhất định
phải kiềm chế, không thể rối loạn chỉ vì mấy câu nói đó được.

Ăn qua loa cho xong bữa, Hướng Viễn ngồi nghĩ ngợi rất lâu mà vẫn
không có đầu mối, cuối cùng cũng không yên tâm việc công ty nên buổi
chiều cô

thu dọn một lúc rồi ra cửa nhưng vừa đến cổng thì gặp ngay Diệp Quân đang vội vội vàng vàng đi vào.

"A..." Hướng Viên vân chưa kịp tỏ ra bát ngờ thì vẻ chân chừ muôn nói gì đó lại thôi của Diệp Quân đã trở nên rất căng thẳng.

"Nguy hiểm!" Diệp Quân hét lên một câu rồi kéo mạnh Hướng Viễn. Hướng Viễn va vào người cậu, vai đau nhức kinh khủng, đang định nổi điên thì
nghe thấy cửa sổ lớn hướng ra vườn vang lên một tiếng cực lớn, quay đầu
lại, chỉ thấy cửa sổ đã bị vỡ một miếng lớn, mảnh kính vỡ bay tứ tung.

"Không bị thương chứ... Chị khoan đi đâu, đợi em đã." Diệp