Disneyland 1972 Love the old s
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329382

Bình chọn: 9.00/10/938 lượt.

n làm. Diệp Quân hơi nghiêng đầu sang bên, lặng lẽ tránh đi.

“Chị Hướng Viễn, chị có thể thực hiện cho em một điều ước không? Không, anh trai em mới có điều ước, vậy xem như là em thỉnh cầu vậy” Nói xong, Diệp Quân ngước mắt nhìn Hướng Viễn, nhận thấy sự do dự của cô.

Hướng Viễn không dễ gì hứa hẹn với ai bởi có một số chuyện cô làm được nhưng cũng có những chuyện có lẽ cả đời cô cũng không thể làm.

Diệp Quân cười khẽ: “Đừng căng thẳng, thỉnh cầu của em không khó đâu. Chị ngày nào cũng đi làm rồi về nhà, bao lâu rồi không tập thể thao nhỉ? Tìm một lúc nào đó đi leo núi với em đi. Em đưa chị đi ngắm mặt trời mọc”.



Tình yêu là thứ mãi mãi không thể quên lãng nhưng lại có thể từ bỏ được.

Diệp Quân đi rồi, Hướng Viễn ôm một cánh tay đau nhức đi tắm rửa sạch
sẽ. Cô có thể hoá giải sự ngượng ngùng trên mặt nhưng không thể hoá giải cảm giác kỳ lạ trong lòng. Sống đến năm hai mươi lăm tuổi, ngoài vòng
tay của mẹ khi còn nhỏ xíu thì đây là cái ôm đầu tiên mà cô cảm nhận
được. Chưa có ai từng ôm cô. Bố, em gái, Khiên Trạch, người thân, bạn
học, bạn bè, lúc cô vui sướng, lúc bất lực, lúc thất vọng, cũng không
có.

Rốt cuộc là từ khi nào mà Diệp Quân của cô đã trở thành một
chàng trai có đôi vai mạnh mẽ, lồng ngực cứng cáp như vậy? Cô nhìn thấy
cậu trưởng thành, trước mặt cậu, cô luôn là một người chị lớn không gì
là không làm được, bao dung chăm sóc cậu em nhỏ yếu đuối nhưng đây là
lần đầu tiên cô cảm thấy thua cuộc vối cậu. Tuy rằng về mặt sức lực thì
bẩm sinh phụ nữ là yếu đuối nhưng trong lòng cô vẫn không thể nói rõ
rằng đó là hụt hẫng hay an ủi. Đương nhiên, nhiều hơn thế là hoang mang – sự dựa dẫm của Diệp Quân với cô từ nhỏ đến lớn đều rõ ràng như vậy. Cô
từng nghĩ rằng, khi lớn dần thì mối quan hệ này tự nhiên sẽ nhạt dần
nhưng với cảnh tượng vừa xảy ra, có lẽ cô đã sai. Tình cảm ngưỡng mộ dựa dẫm của Diệp Quân dường như đang tiến về một con đường khác, mà tất cả
những chuyện này, chẳng lẽ từ trước đến nay cô vẫn dung túng, phớt lờ
trách nhiệm trong im lặng?

Nếu đổi lại là người khác, Hướng Viễn sẽ mặc nhiên phớt lờ. Trưởng thành rồi thì một người đàn ông yêu một
người phụ nữ, một cô gái yêu một chàng trai đều là những chuyện bình
thường, cũng giống như loài vật đến mùa sẽ đi tìm bạn tình, khi đã tìm
được đối tượng, cho dù không được như ý muốn thì cũng là do nó tự tìm
lấy, không chịu sự chi phối của con người, giống như cô và Diệp Khiên
Trạch. Nhưng Diệp Quân thì không được, cô không thể nhìn cậu đi vào một
con đường vốn không có lối ra, không thể để cậu chịu khổ như cô được.

Vậy nên, Hướng Viễn mặc kệ sự kháng nghị và van nài của Diệp Quân,
khăng khăng lấy lại chìa khoá nhà mình trên tay cậu, trừ phi có việc gì
đó, nếu không sẽ không cho cậu đơn thương độc mã đến nơi ở của cô. Cô
gái lau mồ hôi cho cậu trẻ trung và xinh đẹp như thế, một chàng trai như cậu, việc gì phải sầu khổ lo không có ai yêu, cậu nên có cuộc sống của
riêng mình. Mấy năm nay, sự vô tâm của Hướng Viễn đã khiến thế giới của
cậu chỉ xoay quanh mình cô, sau này khi cậu đã thấy phong cảnh đẹp hơn
thì sẽ phát hiện ra rằng, cô chỉ là ánh sao mất hút bên chân trời khi
vầng dương ló rạng.

Nhưng dù sao cô vẫn không nhẫn tâm khiến
Diệp Quân trong một lúc lại gặp phải quá nhiều thất vọng nên vẫn nhận
lời cậu về “cuộc hẹn ngắm mặt trời mọc”. Hai người đã hẹn nhau, chỉ cần
rảnh rỗi thì sẽ cùng đi leo núi ngắm mặt trời mọc.

Hướng Viễn
cũng không ngờ rằng cái gọi là “lúc rảnh rỗi” lại cứ phải lùi đi lùi lại như thế. Một tuần sau khi buổi đấu thầu làm khung thép cho cầu vượt
Thanh Viễn kết thúc, Giang Nguyên đã nhận được cuộc điện thoại từ công
ty Lập Hằng, cũng chính là công ty của Trương Thiên Nhiên mà trước đó đã đá văng Giang Nguyên xuống ngựa với khoảng cách hơn kém mong manh. Lập
Hằng lần này trúng thầu với nhiệm vụ phải sản xuất gần vạn tấn khung
thép cho cầu vượt Thanh Viễn, do thời hạn giao hàng mà Trung Kiến yêu
cầu có phần gấp gáp so với kế hoạch sản xuất nên họ đề nghị được hợp tác với Giang Nguyên, giao cho Giang Nguyên nhiệm vụ sản xuất tám nghìn năm trăm tấn thép để gia công ngoài hợp đồng. Tức là, Giang Nguyên ký một
hợp đồng với Lập Hằng, sản xuất khung thép cho họ, sau đó để Lập Hằng
giao hàng cho Trung Kiến. Nói trắng ra, công trình này là của Lập Hằng
nhưng lợi nhuận lại là của Giang Nguyên.

Đối với sự chuyển biến
“núi cùng nước tận ngỡ rằng không còn đường, liễu mờ hoa tỏ lại hiện ra
một thôn” (nguyên bản: Sơn cùng thuỷ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh
hựu nhất thôn, ý chỉ khi chúng ta gặp khó khăn hoạn nạn, ngỡ rằng đã đến đường cùng nhưng không ngờ lại tìm thấy lối thoát) này, Giang Nguyên
kinh ngạc mừng rỡ khôn xiết, thậm chí mất một lúc vẫn không dám tin, vì
trước đây Lập Hằng và Giang Nguyên không hề qua lại với nhau, hơn nữa
lần yêu cầu trợ giúp này, điều kiện đưa ra lại tương đối thoả đáng.

Cơ hội dâng đến tận cửa đương nhiên không thể bỏ lỡ, huống hồ khả năng
sản xuất của Giang Nguyên luôn bị phí hoài, công nhân đ