
trách việc kết
hôn của em.”
Không biết khi nào, rất nhiều học sinh từ từ xúm lại nơi này, đều châu đầu ghé
tai, khe khẽ nói nhỏ, thanh âm nhỏ vụn ong ong bên tai Kim Bối Nhi.
“Cậu ấy thừa nhận cậu ấy kết hôn rồi kìa.”
“Uh, nghe nói tổng giám đốc điện tử Hoàng Đỉnh lớn hơn cậu ấy mười tuổi.”
“Ôi, cậu ấy làm sao có thể yêu một ông già chứ?”
“Cổ Việt Di của điện tử Hoàng đỉnh có rất nhiều tiền, tám phần là vì tiền của
người ta rồi.”
Mỗi câu châm chọc tựa như một cây kim đâm vào Kim Bối Nhi, hơi nóng vờn quanh
mắt, không thể chịu đựng thêm nữa, hơi nóng ngưng tụ thành nước mắt, lặng lẽ
lăn trên má.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, không thể tin nhìn Kim Bối Nhi, vô cùng
nghi ngờ và ngạc nhiên.
Làm sao có thể? Từ trước đến nay Kim Bối Nhi đều cho mình là kẻ mạnh, hôm nay
lại khóc trước mặt mọi người?
Mĩ Mĩ không biết làm sao, bước đến an ủi Kim Bối Nhi: “Bối Nhi, đừng khóc.”
Kim Bối Nhi cuối cùng không kiềm được uất ức, lớn tiếng khóc hết mình, “Có gia
đình thì có lỗi gì? Đã kết hôn thì không thể đi học sao? Dù sao cũng đâu phải
tớ gọi phóng viên đến.” Nói xong xoay người chạy khỏi đám người làm cô khổ sở.
Thấy Kim Bối Nhi lao tới cổng trường, các phóng viên đang giữ ở cửa sao lại bỏ
qua cơ hội tốt này, lại xông lên lần nữa.
“Cô Bối Nhi! Cô Bối Nhi!”
Kim Bối Nhi bị
tức giận che mờ lý trí, không chút nể tình đối với các phóng viên có ý đồ bao
vây phỏng vấn, dốc sức vung nắm đấm, đá chân, đánh cho các phóng viên hết sức
kinh ngạc, ngã xuống đất không dậy nổi, Kim Bối Nhi ra sức đánh phá vòng vây
chạy vội đi.
Cảnh tượng này khiến cho Mĩ Mĩ và Tú Tú nhìn thấy, hoàn toàn sững sờ, các cô
biết, Bối Nhi thật sự nổ giận rồi!
“Mĩ Mĩ, Bối Nhi muốn đi đâu?” Gương mặt của Tú Tú hiện lên vẻ khiếp sợ không
giấu đi đâu được.
“Không biết.” Mĩ Mĩ cũng đoán không ra.
“Có thể về nhà hay không?” Tú Tú đoán rằng đây là khả năng duy nhất.
Mĩ Mĩ vẫn lắc đầu. “Không biết.”
“Cậu có biết điện thoại của tổng giám đốc Cổ không?” Tú Tú lại hỏi.
“Không biết.” Mĩ Mĩ thở dài.
Tú Tú trong cơn tức giận, dùng tay đẩy đầu Mĩ Mĩ qua một chút, “Hỏi cậu cái gì
cũng không biết.”
Vẻ mặt Mĩ Mĩ vô tội nhìn Tú Tú tự dưng tức giận, “Tớ thật sự không biết mà.”
“Điện tử Hoàng Đỉnh lớn như vậy, gọi hỏi tổng đài chắc sẽ biết thôi.” Cái mũi
Tú Tú hừ mạnh.
Vi Đức không nghĩ rằng chuyện tổng giám đốc kết hôn lại gây nên sóng to gió
lớn, theo như bảo vệ báo lại, trước cửa công ty tụ tập rất nhiều phóng viên của
các hãng truyền thông, người không biết tình hình đi qua, làm không tốt sẽ nghĩ
đến Hoàng Đỉnh điện tử xảy ra chuyện lớn!
Kết hôn là việc vui, chỉ vì Cổ Việt Di âm thầm cưới một cô dâu nhỏ hơn anh mười
tuổi nên khiến cho mọi người chú ý.
Từ trước đến nay Cổ Việt Di không thích xuất hiện trước giới truyền thông, vì
việc này mà tổn thương đầu óc nặng nề (suy nghĩ
quá nhiều)
Vi Đức cầm điện thoại nhìn Cổ Việt Di đang cúi đầu suy nghĩ, “Tổng giám đốc, có
một cô gái tên là Tú Tú tự nhận là bạn học của bà xã anh, nhất định muốn nói
chuyện với anh.”
Tú Tú? Anh nhớ rõ từng có một người bạn học tên là Tú Tú xuất hiện trên điện
thoại của Kim Bối Nhi, Tú Tú vì sao lại gọi điện tìm anh? Chẳng lẽ Bối Nhi đã
xảy ra chuyện?
Lòng Cổ Việt Di nhất thời cảm thấy bất an, “Tôi nghe”, anh nhận điện thoại,
“Tôi là Cổ Việt Di”
“Hả? Giọng này quen lắm nha...” Tú Tú lúc này đã quên mục đích gọi điện thoại,
suy nghĩ giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu.
Giờ phút quan trọng này, lại còn ở đó đoán anh là ai?
Cổ Việt Di rõ ràng trực tiếp giải thích nghi ngờ của cô, “Chúng ta từng gặp mặt
trong di động của Bối Nhi.”
“Oh, là chú của Bối Nh, không phải...” Tú Tú nghi ngờ lại sửng sốt một chút,
“Chú là chú của Bối Nhi. Chú cũng tên là Cổ Việt Di?”
Tú Tú và Mĩ Mĩ không dễ gì biết được điện thoại của điện tử Hoàng Đỉnh, phải
vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát mới tìm được tổng giám đốc Cổ Việt Di, sao
lúc này lại là chú của Bối Nhi nhận điện thoại?
Lòng Cổ Việt Di nóng như lửa đốt, cũng không còn kiên nhẫn chơi giải đố với Tú
Tú, nín thở quát lớn trong microphone: “Nói mau, tìm tôi có chuyện gì? Có phải
là, Bối Nhi cô ấy...” Nói đến Bối Nhi, giọng anh chậm dần.
“Hôm nay trước cổng trường học không hiểu sao có một đám phóng viên đến làm Bối
Nhi sợ hãi..” Tú Tú vội vàng nói.
“Phóng viên?” Hai mắt Cổ Việt Di trợn lên.
Chuyện lo lắng vẫn xảy ra, phóng viên vẫn tìm đến trường học của Bối Nhi.
“Cháu và Mĩ Mĩ cứu Bối Nhi từ trong đám phóng viên, nhưng bạn học trong trường
học không bỏ qua cho cậu ấy, cười nhạo cậu ấy vì sao không ở nhà để cho ông xã
nuôi...” Tú Tú nói đến thở hổn hển.
Nghĩ đến Kim Bối Nhi bị bạn học chế nhạo, Cổ Việt Di đau lòng không thôi, “Sau
đó thì sao?”
“Ngay cả cô giáo cũng không bỏ qua, nói rằng tại Bố