XtGem Forum catalog
Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 7.5.00/10/461 lượt.

nhận thấy hơi ấm quen thuộc đó. Cố gắng hết sức hắn từ từ mở mắt.

-“đây là đâu”?

Đập vào mắt hắn là một màu trắng, tạo
cho người ta cảm giác có phần đau thương tan tóc. Đôi mắt nâu giờ đây
nhuốm thêm màu mệt mỏi.

Nhìn bên cạnh hắn thấy một người con gái đang khép đôi mi, khuôn mặt có phần lo lắng. tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời. Là nó.

Rất nhẹ hắn dùng tay kia khẽ vén lọn tóc dài. Khộng ngờ vẫn động tác đó nhưng nó lập tức bật dậy

-Gia Huy!

-Em làm gì vậy? canh chừng người bệnh mà ngủ vậy đó hả?

-……………………….-im lặng

Vốn định lợi dụng cơ hội này chọc lại nó nhưng hắn không ngờ nó không cãi lại mà chỉ nhìn hắn, khuôn mặt như sắp khóc. Hắn lo lắng

-Em sao vậy?

-……………………

-Mạnh Khang lại chọc em nữa à?

-…Không….

Nó như sắp không chịu nổi càng làm hắn bối rối.

-Chứ sao?

-Vì….vì lúc sáng anh bảo em…đừng khóc…nên…nên bây giờ…

Như gắng gượng hết sức để nói, chỉ được
nửa câu nó không thể kìm ném nữa, nước mắt không biết để dành từ khi nào lã chã rơi . nước mắt làm ướt khuôn mặt nó đồng thời cũng làm mềm trái
tim hắn. Rất cản thận hắn đưa tay lên khuôn mặt nó

-Vậy nên em…”nhịn”…từ sáng tới giờ đó hả?

Nó gật đầu, cái gật đầu của nó cũng cùng lúc làm lòng hắn trào dâng bao cảm xúc. Không thể kìm lòng hắn đưa tay
kéo nó nằm lên ngực mình.

Nó cứ khóc những giọt nước long lanh ấm nóng thấm ướt ngực áo hắn, có lẽ thấm vào cả trái tim đang thổn thức của hắn nữa.

-Tiểu Du….?

Hắn hỏi khi thấy nó ngừng thút thít ,
thấy khong trả lời hắn đoán chắc nó đã ngủ. cố gắng không làm nó thức
giấc hắn bế nửa người còn lại của nó lên giường. Đêm đó “bệnh nhân” canh chừng cho nó ngủ.

Ở một nơi khác, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn ra màn sương đêm mỏng manh, tư thế ung dung dựa vào ghế tay khẽ
nhịp trên mặt bàn theo tiếng nhạc phát ta từ chiếc tai nghe.

-Chuyện này là sao?

-Gì?

-Muốn giết anh ấy luôn hả?

-À, chỉ là tai nạn

-Tai nạn? Sao lại bất cẩn như vậy? Ph….

-Chưa chết là được rồi.

-Được thôi nhưng nên nhớ, chỉ lấy quyền lực trong tổ chức thôi còn Gia Huy…Cấm động vào.

-Hình như có nhầm lẫn thì phải? ở đây tôi mới là người ra lệnh. Bây giờ thì đi ra đi , tôi đang nghe nhạc

-Nhưn….

-Biến!

Cạch….

Cửa phòng vừa đóng một ánh mắt nham hiểm cùng cái cười nhạt, môi mấp máy giọng tham lam

-Bây giờ ngoài quyền lực tôi còn muốn một thứ khác từ hắn…. một thứ mà khi hắn chết tôi mới có được.

*SÁNG:

Cạch….

-Tôi có mua thức ăn…..

Mạnh Khang bước vào chưa nói hết câu thì đã thấy hắn ra hiệu. nhìn sang thấy nó đang ngủ say Mạnh Khang nhỏ tiếng hơn

-Có mua thức ăn cho 2 người đây.

-Cám ơn. Bảo Như đâu?

-Đi học rồi, nói tan học sẽ vào ngay

Thấy hắn không đáp Mạnh Khang hỏi:

-Tôi đang phân vân có nên nói cho 2 bác biết không.

-Đừng nó, phiền phức lắm

Nhỏ giọng hơn hắn hỏi:

-Điều tra chưa?

-Rồi.

-là hắn à?

-Ừm.

Mạnh Khang nét mặt nghiêm túc:

-Tôi thấy cậu nên cẩn thận, hắn bắt đầu rồi đó.

Nhìn sang nó Mạnh Khang mỉm cười

-May mà voi con không sao.

-Ừ.

Nhìn nó hắn thấy thật may mắn, may vì
người gặp tai nạn không phải là nó. Nhưng lần sau thì sao? nếu không
phải là hắn mà là nó? Liệu hắn có đủ can đảm như nó đã làm hôm qua
không?



-Ưm..m..m

Nó trở mình , mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. biết nó đã thức Mạnh Khang “lại bắt đầu”

-Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả?

-Ủa…Khang khìn. Vậy còn….

Như chợt nhớ ra nó bật dậy

-GIA HUY? …GIA HUY ĐÂU????

-Đây chứ đâu.

Hắn thật sự “bó tay” với nó, biết vậy nó cười trừ

-Hi….em ngủ quên!

Mạnh Khang không bỏ qua tiến lại gần cúi xuống quan sát kỹ mặt nó, vẻ mặt đậm chất “bác học”

-Nè, hình như em đâu có vòi …?

-Tất nhiên, thì sao?

-Sao ngủ chảy “ke” ghê vậy?

Nghe Mạnh Khang nói mà nó “tá hỏa”, nó xanh mặt

-Thật..thật hả?

-Thật!

Sau vài giây lo lắng, nó tỉnh ngủ hẳn và biết mình….”đã bị lừa”. nó tức tối đấm vào đầu Mạnh Khang

-KHANG KHÌN ĐÁNG GHÉT DÁM LỪA TÔI HẢ…

-Ui da đau anh.

Mạnh Khang đắc ý chưa được bao lâu thì ôm đầu mếu máo nhìn sang hắn:

-Gia Huy….hic hic

-Cậu đừng có mà chọc “vợ tôi” nữa đi, nhức cái đầu quá

-Hehe nghe chưa?

Nhưng chưa kịp chọc lại mạnh Khang thì hắn đã cốc đầu nó một cái, hạ màn cái mặt đắc thắng của nó xuống:

-Em nữa, đi rửa mặt đi.

-Biết òi…

Hình như bị thương cũng có cái lợi, lời nói của hắn bỗng “có giá trị” hơn hẳn. cả buổi “2 tên kia” không làm ồn ào như mọi ngày.

-Anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Nó Mạnh Khang và hắn nhìn ra hướng ti