XtGem Forum catalog
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323444

Bình chọn: 9.00/10/344 lượt.

a đi”

-“Anh hứa”

………………………….

Bao nhiêu là kỉ niệm hiện về với nó… lòng nặng trĩu, nước mắt như lên tiếng giúp nó… Nhưng rồi nó vẫn phải rời khỏi đây, một nơi không dành
cho nó… vừa bước ra khỏi phòng thì thấy hắn và Khả Vy vừa về tới…. nó
lau đi những giọt nước mắt, mỉm cười đi đến chỗ của họ

-“Đây, Lan trả cho Vy” – nó đưa một phong bì thư cho cô ta

-“Không mình không lấy đâu”- Khả Vy như đoán được bên trong có gì

-“Hôm nay mình đi khỏi đây, đừng để cho mình phải đi trong ái náy
chứ”- nó cười nhẹ rồi quay sang nhìn hắn, lòng có chút không muốn

-“Xin lỗi vì tất cả, tôi đã làm mưa làm gió trong nhà anh nhiều rồi,
bây giờ cũng tới lúc tôi trả lại sự bình yên cho căn nhà này, cảm ơn anh vì tất cả”

Nói xong nó lấy trong tay một thứ gì đó đặt lên tay Khả Vy, rồi mang
balo đi… Hắn vẫn im lặng nhìn theo nó, bóng dáng như khuất dần sau cánh
cửa… “muốn ngăn em lại nhưng anh lấy cái lý do gì đây”, hắn như muốn nổ
tung nhìn người con gái mình yêu từng bước rời xa mình…

Khả Vy mở tay ra thì thấy …

-“Khánh… nhẫn… nhẫn này” – có chút ngạc nhiên với món đồ trên tay của mình

-“Nhẫn cầu hôn của mình với cô ấy”

-“Trả lại cho cậu với số tiền này, nó không thuộc về mình” – cô ta đưa chiếc nhẫn và cái bao thư cho hắn

-“Tiền” –hắn như chưa hiểu được lời của Khả Vy

-“Tiền cô ấy trả vì làm mất điện thoại mình”

Hắn cười nhếch môi, suy nghĩ gì đó “Có lẽ đây là lý do vì sao cô lại
đi sớm về trễ mỗi đêm và muốn rời khỏi căn nhà này, đê tiện”



Đang định đi về phòng thì hắn có cuộc gọi đến

-“Mẹ chuyện gì vậy, mẹ không ở nhà à”

-“Con Tố Liên nó bị đánh phải nhập viện con vào với em đi”

-“Sao lại bị đánh”

-“Con vào rồi hẳn biết, ba và mẹ đang ở đây với nó”

-“Được, con tới liền”

Thấy thái độ của hắn, Khả Vy hỏi –”Có chuyện gì vậy Khánh”

-“Tố Liên nó đang ở bệnh viện, mẹ mình kêu vào đó”

-“Mình cũng đi nữa”

-“Uhm” – hắn gật đầu

Cả 2 nhanh chóng chạy đến đó… được biết là Tố Liên cặp với một ông
đại gia nào đó bị vợ phát hiện đánh ghen nên nó ra nông nỗi này…

-“Mày điên rồi à con kia, mới chừng tuổi đầu mà yêu đương như thế đó hả”- hắn tức giận mắng vào mặt nó

-“Anh cũng xem lại mình đi, có hơn gì em, đi yêu một con ô sin rách nát lại còn ăn cắp”

-“Mày im ngay cho tao”- hắn tức giận nhìn Tố Liên

-“Thôi đủ rồi ở đây là bệnh viện”- ông Lâm lên tiếng

-“Lúc sáng bác sĩ có nói, nhờ một cô gái trong hội hiến máu nhân đạo giúp nó, nhưng mà tôi không biết cô ấy là ai để mà cảm ơn”

-“Lại có một ân nhân giúp gia đình mình” – ông Lâm cảm kích

Hắn chợt nhớ đến nó, nhưng có lẽ bây giờ với hắn giận nhiều hơn thương…

———————

Vài giờ trước…

Bước chân nó mệt mỏi đi ra khỏi căn nhà đó, căn nhà mà nó có biết bao kỉ niệm… giờ với nó đau khổ nhiều hơn, nước mắt vẫn ướt đẫm trên má,
chưa một phút nào mà ngơi nghỉ…

Trời dần xe lạnh, mưa bắt đầu rỉ rả… nó vẫn lặng lẽ đi, vẫn nghe
tiếng mưa lách tách chan hòa vào nước mắt, tiếng khóc nó lớn dần… lớn
dần theo tiếng mưa…

Gió thấy không, mưa đang ngồi khóc đấy…

Nhìn mưa buồn, mắt gió cũng cay cay…

Nơi xa lắm có 1 người đang khóc.

…Nhớ 1 người nước mắt lẫn vào mưa !!

Tình yêu cũng giống như một ngày nắng vậy…Khi bắt đầu, nó giống như ánh ban mai
ấm áp vào buổi sáng…Dần dần nó trở nên cháy bỏng và gay gắt như cái nắng giữa trưa…Sau khi sức nóng lên đến đỉnh điểm, nó trở nên nhạt dần và
lạnh đi vào buổi chiều…

Và cuối cùng nó tắt hẳn vào buổi tối…

Trong cơn mưa có một người con gái đang đau khổ…

Bước chân nặng nề của nó…rồi ngã quỵ ở nơi nào đó…

—————————

Những ngày sau đó hắn đến lớp cũng chẳng gặp được nó, hỏi thăm Nhật
Hạ và Từ Duyên thì được biết nó đã chuyển đến chỗ của họ, thấy an tâm
được phần nào… hắn cũng quyết định từ đó không gặp nó nữa… tất cả, tất
cả niềm tin dành cho nó đã hết… hắn chọn con đường đi du học sang Mỹ….

Khi nó được biết hắn sang Mỹ du học không một lời từ biệt, nó thật sự bất lực… thật sự khó chịu…

Nó rất muốn gặp lại hắn, dù lúc đầu đã chọn con đường rời xa… Nhớ đến anh, nước mắt nó càng tuôn rơi mãnh liệt, kỷ niệm không sao kìm nén
được…

“Rồi chúng ta sẽ phải hiểu và chấp nhận, rằng có những người mà chúng ta chỉ có thể giữ họ trong tim, chứ không phải là trong cuộc đời này….”



Thời gian thấm thoát đã 6 tháng 11 ngày nó và hắn xa nhau…

Nó vẫn cố gắng tự làm kiếm sống nhưng công việc cũng chỉ là để nó
quên đi tất cả kí ức và nỗi nhớ về hắn… với nó điều đó thật khó

“Ngày anh đi em buồn nhiều lắm, buồn khi chính em không phải là người đưa anh ra sân bay,
buồn khi cảm thấy vắng một ai đó. Nhưng em lại cảm thấy hạnh phúc khi
anh thực hiện được mơ ước của mình, chỉ thầm mong cho anh thật vui vẻ
thật hạnh phúc ở nửa vòng tr