
thấy bộ dạng hớt hải mà vẫn kute.
- Có chuyện gì không anh?
Ôi! cái giọng nói trong trẻo!
- Có đấy, anh cần em gọi bố em và mọi người ra xem cái này ngoài sân, nhanh thôi!
Em nhìn anh đầy hoài nghi và sự tò mò. Em sẽ biết ngay thôi. Nào đi đi nàng thơ nhỏ bé của anh!
Em quay đi định chạy đến chỗ bố mẹ em và nói cho họ biết điều anh nói. Nhưng em bất chợt quay lại và hớt hải hỏi anh mà không quên nụ cười "tuyết trắng đêm xuân".
- Em xin lỗi nhưng em vẫn chưa biết tên "chồng" em!
Em thật đáng sợ. Tại sao chỉ cần một cử chỉ nhỏ của em cũng khiến anh xao lòng! Mọi sự chờ đợi bấy lâu này đổ hết về đây. Anh cười nhẹ tạo dáng cool nhất có thể :
- Anh tên Triệu Tử Lâm!
Em thật đẹp, thật trong sáng nhưng cũng rất hiểu chuyện. Trong lúc chờ mọi người ra khỏi, anh bước ra ngoài, đứng giữa con đường nhựa sạch sẽ. Chỉ một phút sau em ra khỏi cùng đám người "bị thịt" sau lưng. Ông bố ngớ ngẩn của em lo lắng chạy ra hỏi :
- Có chuyện gì vậy?
Anh chỉ lên trời mà cười khẽ.
Em nhìn thấy mà đúng không? Một chiếc trực thăng đang bay trên bầu trời xanh thẳm. Từ trên chiếc trực thăng những vụn giấy rơi xuống với dòng chữ " Vĩnh biệt".
Anh đã ôm chặt em trong lòng để bảo vệ em ngay lúc đó!
Bống tiếng động như chuông đồng hồ vang lên. Tít...Tít...Tít.
Và BÙM, BÙM, BÙM, BÙM, BÙM!...
Cả một dãy nhà từ đầu đến cuối đều nổ tung. Và tất nhiên sẽ có người chết. Em có biết anh chi trả bao nhiêu để làm phi vụ này? Nhưng đây chỉ là một thứ tiêu khiển khi anh giận dữ. Đó là lỗi của em! Con người thật của anh đã chối dậy, chỉ cần thêm một tác động nhẹ, nó sẽ tàn sát tất cả.
Nhưng anh muốn xin lỗi em!
Có thể sau này anh sẽ hối hận. Nhưng bây giờ anh đang rất hả hê.
Chương 11 : Anh không thể chịu đựng "bố vợ" được nữa...
Anh yêu nụ cười hiền dịu trên môi em, anh yêu mái tóc óng mượt của em, anh yêu những cử chỉ nhỏ bé của em.
Nhưng anh nhận thấy, nỗi sợ hãi trong em mới là cái cuốn hút anh.
Nơi này, ngay đây, một cuộc khủng bố không rõ nguyên do. Những con người ở lại thì gào thét, nổi loạn và mất kiểm soát. Chỉ sau vụ nổ 10' cảnh sát đã đến và điều khiển tình hình. Nhưng bố em lạ vô cùng tức giận và cho rằng việc này là do anh (bố em thật tinh tường của sự ngu ngốc)
- Chính mày đã tạo ra chuyện ngày. Là mày!!!
Ông tóm lấy cổ áo anh mà không quan tâm đến sự có mặt của cô con gái ;
- Bố à! Sao bố lại nghĩ như vậy?
Ông vẫn chưa hết điên. Và có thể anh sẽ cho ông biết thể nào là chọc giận anh. Nhưng không phải bây giờ(còn có em ở đây)
- Sao à, thế sao mày lại biết mà gọi chúng tao ra đây!
- Khốn nạn! Cút hết đi...!
Anh vẫn sẽ tử tế với "lão già" đó(đang cố).
- Bởi vì con thấy một chiếc trực thăng cứ bay lượn lờ trên không trung từ nãy đến giờ nên con chỉ muốn mọi người xem thôi!
- Mày tưởng tao tin sao, thằn khốn, thằng đốn mạc, thằng rẻ rách, thắng không rõ nguồn gốc...
Thế là đủ rồi đấy. Tôi chịu đựng ông thế là đủ. Ông có tin tôi rút khẩu DE vào cái đầu bé nhỏ của ông không?
- Bố, thôi... đi!
Em vẫn đang run rẩy dù đang an toàn trong vòng tay anh. Em thật đẹp khi như vậy! Anh yêu em bởi điều đó, sự thánh thiện, trái tim trong sáng và khuôn mặt dễ thương,...
Anh yêu em, rất rất yêu em.
Anh thích chết tróc, anh thích phá hủy thứ gì đó, anh thích nhìn người khác sụp đổ. Nhưng đối với em, anh không hề muốn em bị tổn thương. Một kẻ được nuông chiều từ bé như anh, việc anh trở thành bác sĩ chỉ là một thú vui.
Anh thích chứng kiến cái chết trong phòng mổ. Anh thích nhìn thấy sự đau đớn.
- Xin lỗi, anh có thể theo tôi về đồn để làm rõ vụ việc!
Một tên cảnh sát tiến đến và đề nghị anh.
Xin chào! Nhân dịp năm mới mình tặng các bạn 3 chương truyện mới. Mong các bạn ủng hộ "Bác sĩ bảo cưới" trong năm mới 2015 nhé!
Năm mới tốt lành!!!
Chương 12 : Ok, anh đã nói dối!
Anh chưa bao giờ sợ bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Nhưng chính em đã khiến anh có cái cảm giác sợ hãi rẻ tiền. Anh sợ mất em!
Anh chie sợ điều đó, duy nhất điều đó mà thôi. Ngay khi tên cảnh sát đến, trông em có vẻ lo lắng. Một cú sốc vừa nổ ra trong đầu em, anh biết và anh không muốn nó nổ thêm một lần nữa.
- Tất nhiên là được.
Nhưng trước khi tạm biệt em, anh nó khẽ váo tai em :
- " Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ chẳng sao cả"
Anh biết em đã mất tất cả sau vụ nổ. Mất những thứ bí mật và để nó bị chôn vùi trong dống đổ nát. Mất những món đồ quý giá. Nhưng đây cũng là lúc em sống lại một cuộc sống mới mà trong cuộc sống ấy không thể thiếu an