pacman, rainbows, and roller s
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324543

Bình chọn: 10.00/10/454 lượt.

gây ngốc nghe giọng nói của anh, sự xúc động đến mãnh liệt đánh ập vào, mê hoặc suy nghĩ của cô. “Nhưng chúng ta vẫn là anh em không phải sao?” Tư duy của cô quá hỗn loạn. Lời anh nói, từng tiếng đều lay động tâm vốn không kiên định của cô. Cô không có cách nào tiếp tục kiên nhẫn nữa, nhưng không thể lơi lỏng được, chỉ có thể ‘nhiễu lai nhiễu khứ’ (vòng vo qua lại) vấn đề căn bản nhất.

[1'>: Bất diệc nhạc hồ: đại ý là làm việc gì đó rất vui vẻ, quên trời quên đất.



“Nói cho em biết, đừng nghĩ trốn được anh. Nếu còn như vậy, anh sẽ trực tiếp cột em vào bên người, đã biết chưa?”

Bạch Nhật Tiêu yêu thương vuốt ve hai má của cô, lau đi nước mắt cho cô, hết sức dịu dàng mở miệng, “Chúng ta không phải là anh em, huyết thống chúng ta bất đồng, gen cũng bất đồng, em chỉ gọi anh là anh trai có vài năm mà thôi, nhưng vậy không thể hình thành quan hệ anh em được.” Anh kiên nhẫn sửa quan niệm thâm căn cố đế của cô, hôn lấy đôi mắt đương không ngừng rơi lệ kia.

“Thật vậy chăng?” Lời của cô, bao phủ trong sự gắn bó của anh, cảm nhận được sự nhẹ nhàng và thương tiếc, độ ấm ở cánh môi quấn quít lưu luyến, vẫn ấm áp cô đã khát vọng như trước. Bởi vì không có sự ràng buộc mạnh mẽ của mối quan hệ huyết thống, bởi vì quả thật anh đối với cô quá dịu dàng, bởi vì cô ‘mạc danh kỳ diệu’ (không hiểu vì thế nào) động lòng vì anh, tư tưởng của cô dần dần dao động.

“Thật sự.” Sự dao động của cô khiến anh vui mừng. Cô vẫn là Huyên Huyên rất tin tưởng anh, anh nói cái gì cô cũng tin cả. “Không được coi chúng là anh em nữa, cho anh một cơ hội, để anh yêu em, được không?” Anh dừng trên ánh mắt mê muội của cô, đem tình yêu sâu đậm nhất truyền sang cho cô, dùng tình yêu bện thành một tấm lưới chắc chắn nhất, vây bọc cô lại.

Ma xui quỷ khiến, Bạch Nhật Huyên gật đầu, được anh ôm vào trong lồng ngực, nghe tiếng tim đậm mạnh mẽ có lực, vì sự tiếp nhận của cô mà mừng đến điên cuồng.

Năm năm, cuối cùng anh cũng thấy được hy vọng. Chờ cô gật đầu, chờ đến lúc tâm anh đều nhanh héo rũ. Vì một câu nguyện ý của cô anh đã làm rất nhiều, nhưng trong mắt anh, hết thảy đều đáng giá.

Mà cho dù cô đã đáp ứng không xem anh là anh hai nữa, nhưng cũng không thể nói sửa liền sửa. Dù sao, suy nghĩ này cũng đã cắm rễ trong lòng Bạch Nhật Huyên hai mươi năm, không phải nói mấy câu thì có thể nhổ tận gốc. Cô có chút hối hận bản thân mình thần trí không rõ đáp ứng đổi ngôi vị này. Tự hỏi, như vậy không phải đồng nghĩa mới việc mình buông tha cho quan hệ anh em này, nguyện ý nhận tình yêu của anh? Như vậy cô đã phụ lòng An Như Nguyệt? Bạch Nhật Huyên thực muốn đem những lời này quên mất, cô tận lực trốn tranh anh, ngoại trừ việc anh mỗi ngày đều đưa cô đến trường, cùng cô ra ngoài ăn cơm, có thể tránh liền tránh. Mỗi ngày đều giống như con chuột chạy qua đường, cùng anh chơi trò mèo vờn chuột nhàm chán.

Nhưng là, anh sẽ không cho phép cô cứ mơ mơ màng màng mà trốn tránh hết thảy, cho anh hy vọng rồi thì sẽ không có thể khiến anh thất vọng được. Nếu cô không biết dùng cách nào để chung sống với thân phận mới mẻ này, anh sẽ chăm chỉ dạy cô thật tốt, để cho cô thích ứng rằng anh không dùng thân phận anh hai ở bên cạnh cô.

Lúc ăn cơm, Bạch Nhật Tiêu luôn dựa vào rất gần, cơ hồ muốn dính luôn trên thân thể của Bạch Nhật Huyên. Rõ ràng tay chân cô cử động vừa bất an vừa không tiện, vẻ mặt anh còn cười đến dịu dàng, mọi cách đối xử với cô vô cùng tốt.

“Anh ngồi xa xa một chút, tay của em không có cách nào cử động được hết.” Mặt cô vì xấu hổ mà đỏ bừng, oán giận thúc vào thân mình cao lớn của anh, muốn đẩy anh tách xa cô ra.

Anh không hề để ý tới sự kháng cự cùng không thích ứng của Bạch Nhật Huyên, bá đạo mà cố định cô trước ngực mình, “Tay không có cách nào cử động được thì anh đút em.” Bạch Nhật Tiêu cười cười, xúc thức ăn vào muỗng (thìa), kề sát đến bên miệng cô.

Những người làm vô cùng xấu hổ không dám nhìn hành động thân mật của hai người, lạnh run cúi đầu làm chuyện của mình.

“Để em tự ăn có được hay không?” Cô lắc lắc đầu cầu xin anh, “Anh cứ ngồi một mình đi, như thế tốt lắm á, tay của em còn dùng được.” Cô không thể không sửa miệng, muốn so chuyện cứng đầu này, cô căn bản không hề lay chuyển được Bạch Nhật Tiêu. Anh có khả năng thô bạo có khả năng dịu dàng, mười phần là kẻ hai mặt. Bên ngoài có vẻ dịu dàng đối xử, nhưng thực tế mỗi một câu nói, đều là sự bá đạo không thể kháng cự được.

Mỗi khi cô viết tiểu thuyết đến nửa đêm, gục đầu trên bàn máy tính mà ngủ, anh luôn nhẹ nhàng ôm cô trở về phòng, xem cô đem tình cảm đối với anh viết thành câu chữ, anh luôn luôn mừng vui và bất ngờ không thôi.

Mặc kệ công việc bề bộn thế nào, mỗi ngày, vào buổi sáng, anh đều đưa cô đến trường học, mưa gió không thay đổi. Lúc cuối tuần, anh thường xuyên ở trong phòng cách của cô, còn thực sự làm việc. Chỉ là không giống như lúc trước, bọn họ mỗi người chiếm cứ một sô pha.

“Ngồi yên đó, anh cũng muốn ngồi ở đây.” Bạch Nhật Tiêu