Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324955

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

hợp với tâm ý Bạch Nhật Tiêu, điều này chứng tỏ cô thực để ý anh! Nở nụ cười sáng lạn, Bạch Nhật Tiêu ôm nhanh cô, “Bị em mê đến thần hồn điên đảo, còn có tinh lực nào mà quen với cô gái khác?” Có cô, dù có thấy anh cũng sẽ không thấy người con gái nào khác nữa.

Bạch Nhật Huyên vừa lòng cười, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm chặt anh, ngọt ngào mà mở miệng, “Em cũng bị anh mê đến thần hồn điên đảo, không nhìn được người nào khác ~”

Bé cưng nói ngọt luôn khiến sự cưng chiều của anh lan tràn như cỏ dại. Được cô nói ngọt một câu xoa dịu sự hoang mang lo sợ, anh chỉ tham luyến giờ khắc này có thể mãi ôm cô như vậy.

Người làm trong nhà đã tập được thói quen hai người này nói chuyện yêu đương trong phòng khách lúc vắng vẻ. Chỉ cần cả hai không hành động thái quá, người làm có thể xem như không thấy những hành động thân mật này.

Bạch Nhật Tiêu lẫn Bạch Nhật Huyên cũng không thõa mãn phạm vi yêu đương trong biệt thự. Sau buổi trưa, khi mặt trời đã ấm áp hơn, anh nắm tay cô đi dạo trên đường. Đám đông lộn xộn cũng không thể bằng hai trái tim đang kết nối. Cô hưng phấn kéo cánh tay Bạch Nhật Tiêu, vô cùng thân thiết mà dựa vào bên người anh. Tựa như anh đã nói, tình yêu là chuyện của hai người, tình yêu của bọn họ không chỉ là yêu bình thường.

Được anh ôm lấy, bước chầm chậm trong đám đông, Bạch Nhật Huyên chợt nhớ tới buổi biểu diễn cho ngày Kỷ niệm thành lập trường trước kia. Khi đó anh cũng đã nói, sẽ dùng dịu dàng cả đời này để cưng chiều cô. Đối với người khác, anh vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước. Chẳng qua, chỉ dịu dàng với mỗi mình cô. Từ rất nhiều năm về trước, anh cũng đã dùng hành động nói cho cô biết, anh yêu cô nhiều lắm.

Trong phòng ăn lớn có thể ngắm khung cảnh bên ngoài không hề có một bóng người, chỉ có những sợi ruy băng màu hồng nhạt tung bay. Mùi hương của hoa hồng dưới ánh chiều tà màu vàng chiếu rọi xuống càng thêm kiều diễm, kết hợp hoàn mỹ với khuôn mặt hiện lên ý cười vui vẻ của Bạch Nhật Tiêu. “Ăn cơm thôi mà, có tất yếu phải bao toàn bộ nhà ăn rồi trang trí thế này hay không nha?” Bạch Nhật Huyên có chút bất mãn nói, bởi vì việc Bạch Nhật Tiêu làm hơi hơi khoa trương.

“Có tất yếu hay không, em lập tức sẽ biết.” Anh đem cô nhóc tò mò ngồi trên đầu bàn ăn, chính mình lại rời khỏi, để cô chờ một lúc lâu đến nỗi đã có chút bất an.

Trong nhà ăn chợt vang lên thanh âm lãng mạn của một khúc dương cầm. Cô đã biết ý muốn của anh, đây là hôn lễ trong mộng…

Bạch Nhật Tiêu dịu dàng cười, tuấn tú thâm tình, khóa chặt đôi mắt đầy xấu hổ của cô. Ánh chiều tà đầy dịu dàng phủ xuống người anh. Cầm trong tay một bó hoa hồng tươi mát đặt vào lòng cô, nâng khuôn mặt ửng đỏ kia lên, hôn một chút trên vầng trán.

“Tiêu?” Bạch Nhật Huyên co quắp, bất an, lại không có biện pháp cự tuyệt sự thâm tình này, đành trơ mắt nhìn anh lấy ra một cái nhẫn quý giá, đeo vào ngón tay cô.

Bạch Nhật Tiêu hôn nhẹ lên ngón tay vừa đeo nhẫn, rồi nắm tay cô thật chặt. “Anh vẫn chờ để nhận một thân phận em cho anh. Một thân phận, thân phận để vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán thanh tú, dịu dàng ma sát hai má cô. “Huyên Huyên, anh không quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ cần em nguyện ý, lấy thân phận là người yêu bên cạnh anh mãi mãi.” Bạch Nhật Tiêu mê luyến nhìn ánh mắt cô, chờ đợi một câu trả lời khẳng định.

Bạch Nhật Huyên bắt đầu mê muội, và cũng hiểu rất rõ tình yêu của anh là khó có thể kháng cự. Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn một chút lên đôi môi kia. Giống như một đóa hồng xấu hổ, hai má đỏ bừng dán chặt vào ngực anh, “Em yêu anh.”

Dùng cánh tay vững chãi ôm Bạch Nhật Huyên thật chặt, gần như muốn khảm cô vào trong thân thể. Khuôn mặt thâm tình của Bạch Nhật Tiêu tựa vào đỉnh đầu cô, thề, giờ khắc này sẽ ôm chặt lấy, không để cô rời khỏi nửa bước. Quanh quẩn bên người họ, là tình yêu cùng sự thâm tình là khắc sâu. Tâm hồn qua một thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc cũng đã thu hoạch được kết quả, gắn bó mãi mãi.



Anh thực thưởng thức sự hiểu ra của cô, nếu cô lại tiếp tục giãy giụa hả, động tác kế tiếp của anh là sẽ ôm cô vào trong lòng.

Cả hai yêu nhau trong ngọt ngào được một thời gian, chỉ có ba tháng ngắn ngủi, An Như Nguyệt đã từ Mỹ quay trở về. Tuy rằng bà không nói ra miệng, nhưng bọn họ đều rõ ràng rằng, bà trở về, là vì ngăn cản tình cảm lưu luyến của hai anh em đã nảy sinh. Bạch Vĩ Minh vẫn là không thể buông tha hai người. Nhưng cho dù mọi chuyện thế nào, ở trong mắt người ngoài, cả hai đều là anh em thân thiết. Nếu tin tức bọn họ yêu nhau bại lộ, mặc kệ là đối với họ và đối với Bạch thị, chắc chắn sẽ gây nên sự đả kích không nhỏ.

Đầu mùa xuân, Bạch Nhật Huyên mỗi ngày được anh ôm rất chặt đi vào giấc ngủ, chiếm được sự che chở không một kẻ hở nào của anh, tự nhiên lại không mắc bệnh vào mùa xuân nữa. Cô cầu xin mọi cách mới có thể chuyển ra khỏi phòng anh. Bạch Nhật Huyên thực sự không m


Lamborghini Huracán LP 610-4 t