Teya Salat
Bản sắc thục nữ

Bản sắc thục nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327472

Bình chọn: 10.00/10/747 lượt.

nhận lời.

“Polly, cậu nói xem, đến nhà một gia đình quân nhân truyền thống thì nên mặc bộ quần áo thế nào là tốt nhất?” Tiêu Tiêu hỏi.

Polly đang tức đến nghẹt thở, nên trả lời chẳng có gì vui vẻ, “Mặc quân phục là tốt nhất! Đảm bảo họ sẽ thích. Nhưng cậu có không?”.

“Quân phục?” Tiêu Tiêu chau mày.

“Ừ!” Polly nhìn vào mắt Tiêu Tiêu, rồi nói tiếp, “Nhưng thôi, với kiểu người như cậu mặc quân phục vào trông chẳng khác gì nữ gián điệp, ông già ấy chưa biết chừng sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa mất!”

Tiêu Tiêu không muốn tranh cãi với cô ta nữa, nên xua tay ra hiệu bảo cô ấy rời đi, tuy nhiên vẫn thấy phiền lòng vì không biết mặc gì vào buổi tối hôm nay. Tất nhiên là không thể mặc quá loè loẹt, từ vẻ của Tưởng Tư Thừa thì có thể thấy cha của anh cũng không phải là người cởi mở. Những cũng không thể ăn mặc quá sơ sài, vì dù sao đó là gia đình của một thượng tướng.

Rốt cuộc mặc gì đây nhỉ? Tiêu Tiêu rầu rĩ.

Khi Tưởng Tư Thừa đón Tiêu Tiêu ở cửa hàng, cô đã thay bộ đồ khác mới mua. Bên trên là chiếc áo trắng đơn giản sạch sẽ, dưới là chiếc quần ống rộng cạp cao màu thẫm , mái tóc dài được buộc lại bằng một dải ruy băng đơn giản.

Tưởng Tư Thừa lộ vẻ yêu thích, nhìn khuôn mặt trắng mịn của Tiêu Tiêu, anh bèn ghé sát vào tai cô thì thầm, “Em không trang điểm trông lại càng xinh đẹp hơn”.

Nhìn thấy nụ cười mập mờ của nhân viên bán hàng, khuôn mặt của Tiêu Tiêu nóng bừng, cô đẩy Tưởng Tư Thừa, “Đi nhanh lên, kẻo muộn mất”.

Tưởng Tư Thừa nắm bàn tay của Tiêu Tiêu cùng đi ra ngoài , khi tới cửa, anh dừng lại nhìn cô, chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ lên, “Vừa nãy em đỏ mặt đấy nhé”. Anh khẽ nói.

Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của của Tưởng Tư Thừa thấy đúng là dở khóc dở cười, “Đỏ thật à?”.

“Ừ.” Tưởng Tư Thừa gật đầu thật thà.

Tiêu Tiêu ngước đôi mắt có chứa cả nụ cười lườm anh, rồi lại kéo anh quay trở lại cửa hiệu, chỉ vào gương hỏi, “So với anh bây giờ thì sao?”.

Nhân viên bán hàng bịt miệng cười mãi. Tưởng Tư Thừa càng thêm đỏ mặt, vội kéo Tiêu Tiêu bước ra. Mãi cho tới khi cả hai đã ngồi vào xe rồi anh mới nói, “Khi đỏ mặt trông em rất xinh”.

Tiêu Tiêu suýt ngất, cái anh chàng thật thà này làm sao mà cứ nhớ đến chuyện cô đỏ mặt nhỉ? Lẽ nào bình thường mình chưa bao giờ đỏ mặt. Cô hỏi Tưởng Tư Thừa, “Ồ, thế anh chưa thấy em đỏ mặt bao giờ à?”.

“Chưa.”

“Đó là vì lúc thường em đánh phấn, nên dù có đở mặt anh cúng không nhìn thấy.” Tiêu Tiêu nói rất thật.

Tưởng Tư Thừa nửa cười nửa không nhìn Tiêu Tiêu, rồi đột nhiên nói, “Cũng có lần đã đỏ rồi”.

“Thế sao?” Tiêu Tiêu hơi tò mò, tự cho rằng, trước mặt Tưởng Tư Thừa thì cô chưa bao giờ đỏ mặt, “Khi nào vậy? Sao em lại không nhớ, tất nhiên lần vừa nãy không tính”.

“Ừ.” Tưởng Tư Thừa gật đầu, cố nén cười, mặt thoắt ửng đỏ.

Tiêu Tiêu thấy hơi hoài nghi, cảm thấy trong nụ cười của Tưởng Tư Thừa có ý gì đó hơi xấu, “Khi nào vậy?”.

Tưởng Tư Thừa ghé sát vào tai Tiêu Tiêu, khẽ nói mấy câu rất nhanh, “Đó là lần anh mời đồng nghiệp của anh ăn cơm”

“Lần mời cơm ấy? Đó là vì em uống rượu!”

“Không phải, vào buổi tối khi anh hôn em cơ.” Tưởng Tư Thừa hạ giọng.

Tiêu Tiêu lập tức hiểu ra ý của anh là muốn nói tới chuyện gì, xấu hổ trừng mắt lườm anh một cái, “Nói bừa, em không có chuyện đó! Lái xe cho cẩn thận đi!”.

Tưởng Tư Thừa vẫn cười nhìn cô, tay bẻ chiếc gương chiếu hậu về phía cô, “Em nhìn xem, bây giờ em cũng đang đỏ mặt đấy!”

Tiêu Tiêu giận thực sự, cô tát vào má anh một cái rõ mạnh. Tưởng Tư Thừa cười, thét lên, “Đừng đùa nữa, anh đang lái xe!”.

Nhà Tưởng Tư Thừa ở ngoại ô thành phố, đó là một toà nhà hai tầng chắc chắn.

“Đừng căng thẳng, bà anh sống cùng gia đình anh. Bà rất dễ tính, nghe nói anh sẽ đưa cháu dâu về ra mắt, bà vui mừng lắm. Em đừng sợ trước sự nhiệt tình của bà đấy.” Tưởng Tư Thừa thấy Tiêu Tiêu không nói gì lại cứ nghĩ rằng cô đang thấy căng thẳng.

Tiêu Tiêu đáp, “Em đã nói em lấy anh đâu, sao anh lại nói chuyện ấy ra sớm thế.”

Tưởng Tư Thừa cười không nói gì nữa. Dừng xe xong, anh nắm tay Tiêu Tiêu bước vào. Lúc ấy trong nhà đã có rất nhiều người, mẹ kế của Tưởng Tư Thừa nhìn thấy hai người đi vào vội chạy ra đón, “Tư Thừa, đây là Tiêu Tiêu phải không?”.

Tưởng Tư Thừa cười gật đầu, giới thiệu bà với Tiêu Tiêu, “Đây là dì của anh”.

“Cháu chào dì.” Tiêu Tiêu đã nghe Tưởng Tư Thừa kể về mẹ kế, nhưng bây giờ mới gặp mặt, thấy bà chỉ chừng bốn mươi tuổi, trẻ hơn nhiều so với cha của anh.

Trương Cầm (tên của bà mẹ kế) kéo tay Tiêu Tiêu ngắm nghía cô từ đầu đến chân , rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Tư Thừa đùa, “Anh chàng này giỏi đấy, đã kiếm được một cô gái rất xinh đẹp”.

Tưởng Tư Thừa nghe nói vậy có phần xấu hổ, nên tìm cách nói sang chuyện khác, “Cha con đâu ạ?”.

Trương Cầm nín miệng cười, cầm tay Tiêu Tiêu đưa trả lại cho Tưởng Tư Thừa, nói, “Cha con đan