
br/>
- Cứ ngồi xuống đó
đi rồi xem tiếp ai là người gặp nguy hiểm, lúc đó xông ra vẫn chưa muộn.
Wind và King tuy
không hiểu cho lắm nhưng vẫn ngồi xuống nhấm nháp tiếp lon bia đang cầm trên
tay, mắt thì dõi theo tụi nó. Quay lại với nó, nó bảo Khả Di:
- Để mình tiếp 20
baby này giúp cậu!
Khả Di nhìn nó
nghi hoặc:
- Được không
đó???????
Nó nháy mắt tinh
nghịch rồi quay sang Yến Nhi:
- Ê! 20 tên này là
dòng họ của cô à? Sao kêu cái tới liền vậy?
- Còn lắm lời hả
con kia?- Yến Nhi quát.
- Làm gì dzữ dạ?
Chạy nọc rồi nên muốn cắn người à?
Yến Nhi tức điên
lên:
- Mấy người còn đứng
đó làm gì? Xông lên giết nó cho tôi!!!
20 tên xông lên,
nó lùi lại thủ thế và bắt đầu tung ra những cú đá chí mạng khiến từng tên ngã
xuống.
Nó kết thúc trận đấu
bằng cú vật người đẹp mắt bằng võ taekwondo. Nó quay sang Yến Nhi:
- Sao? Bây giờ bé
muốn chị hầu hạ như thế nào đây?
Yến Nhi xanh mặt quát:
- Hôm nay coi như
mầy gặp may! Đi thôi tụi bây!
Nói rồi cả bọn bỏ
đi nói đúng hơn là bỏ chạy. Nó phủi tay:
- Xong rồi!
Khả Di nhìn nó ngưỡng
mộ:
- Không ngờ Vy giỏi
vậy đấy! Very good!
- Cám ơn quá khen!
Phía 3 chàng mắt
chữ A mồm chữ O với cái màn võ vừa được xem. Wind lẩm bẩm/:
- Nhóc..cừ..thật..!
Còn King làm rớt
luôn cả lon bia đang cầm trên tay:
- Huyền thoại của
Paradise school 1 chọi 20!!!!
Hắn cũng không ngờ
là nó giỏi võ đến như vậy. Hắn suy nghĩ được điều gì đó rồi nở nụ cười đắc ý.
Nãy giờ Hàn Quân nằm trên cây tức là phía trên đầu của bọn hắn chứng kiến hết mọi
việc. Mặt vẫn chưa hết đơ vì màn võ của nó nhưng nhìn kĩ lại người đang nằm
trên đùi của Cát Chi là...San San. Anh giật mình nhảy xuống khỏi cây và chạy lại
chỗ tụi nó. Bọn hắn thấy vậy nên cũng đi theo. Nó gọi cô bé:
- Này cậu gì đó
ơi! Làm ơn tỉnh lại đi!
Cô bé từ từ mở mắt
nhìn nó rồi nhìn Khả Di và Cát Chi:
- Cảm ơn các cậu!
- Cậu là lớp trưởng
San San phải không?- Khả Di hỏi.
Cô bé chỉ khẽ gật
đầu. Hàn Quân đã đến và cất tiếng hỏi:
- San không sao chứ?
Vẻ mặt Quân đầy vẻ
lo lắng. San cố gượng cười:
- Chỉ là ngoài da
thôi!
Nhưng nói đến đây
thì San ngất đi. Nó giục:
- Mau đưa San đến
bệnh viện nhanh lên!
Hàn Quân tức tốc bế
San chạy đi. Trong lòng không khỏi lo lắng.
Sau khi Quân đi khỏi thì bọn nó cũng quay lưng bỏ vào lớp
- Êh!
Nó quay lại ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn hắn, tay thì
chỉ vào mặt mình:
- Gọi tôi hả?
- Ừ! Cô đứng yên đó cho tôi.
Hắn bảo mọi người vào lớp trước, giờ thì chỉ còn nó và hắn.
- Có gì nói lẹ đi.- Nó không mấy thân thiện với hắn.
- Từ hôm nay cô phải làm vệ sĩ cho tôi!
- CÁI GÌ???
Nó hét lên khi hắn vừa dứt lời. Hắn cười khẩy hỏi nó:
- Cô còn nhớ tôi chứ?
- Cái mặt mốc của anh đến chết vẫn còn nhớ!!!- Nó giận dữ
nhìn sang hướng khác.
- Cô còn nhớ đã làm gì ảnh hưởng đến tôi không?
- Không nhớ gì cả- Nó trả lời cho qua.
- Cô làm hư xe của tôi bây giờ thì đền đi!- Hắn yêu cầu.
- Nhiêu?
- 5 triệu đô!!!!
- WHAT??????????
Nó nghe xong thì muốn lòi mắt ếch. 5 triệu đô sao? Đang đùa
với nó chắc? Tuy là ba mẹ nó có để lại tiền bảo hiểm nhưng mà đó là số tiền nó
để dành ăn học. Còn tiền nó sinh hoạt thì do nó thi đấu mang về. Nói chung nó
cũng thuộc dạng "tiểu doanh nhân" nhưng 5 triệu đô thì...ôi trời! Kiếm
đâu ra cơ chứ? Nó cứ lơ ngơ suy nghĩ, hắn nói tiếp:
- Sao? Đền không nổi chứ gì!
- Anh...anh...
- Bây giờ không đền thì tôi kiện, đơn giản thôi mà. Cô nên
nhớ hôm đó có nhiều người làm chứng lắm đó nhé!- Hắn cười gian làm nó tức muốn
trẹo bản họng.
- Đúng là quá đáng mà!!!!!- Nó mắng.
- Bây giờ một là làm vệ sĩ cho tôi còn hai là ngồi tù cô chọn
cái nào thì tùy!
Đầu óc nó bắt đầu lộn xộn cả lên. Hắn quay lưng định bước đi
nhưng đã bị lời nói của nó cản lại:
- Thôi được rồi! Làm thì làm!- mắt nó nảy lửa nhìn hắn-
Nhưng khi nào thì chuyện đó kết thúc?
- Khi cô tốt nghiệp trung học ra khỏi cái trường này!- Giọng
hắn lạnh tanh
- Coi ai sợ ai cho biết!- nó bực bội quay đi
Hắn đắc chí vô cùng, thế là kế hoạch trả thù đã thành công
bước đầu nhưng như vậy thì vẫn chưa vui lắm.
- Cô phải đến nhà tôi để làm việc đấy!
Nó dừng bước, nó chỉ muốn xoay người lại mà tung vài cước
vào mặt hắn cho hả giận nhưng vì 5 triệu đô nên nó cố nhịn. Nó rủa thầm trong bụng:"
Tên chết tiệt, tên đáng ghét, đồ cơ hội, tôi nguyền rủa anh!!!!"
- Biết rồi!- nó trả lời xong bỏ đi một nước.
Hắn thấy bộ dạng của nó thì tự nhiên cười theo phản xạ. Đã
lâu lắm rồi, hơn 10 năm nay nụ cười ấy mới xuất hiện trở lại. Bỗng điện thoại của
hắn reo lên
- Alô!<