XtGem Forum catalog
Bang Chủ Biết Yêu

Bang Chủ Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323005

Bình chọn: 8.5.00/10/300 lượt.

hạy tới.

- Cô ấy....cô ấy....đã ra ngoài rồi đúng không? - hắn hỏi trong vô thức.

- Tớ xin lỗi! Thực sự xin lỗi! - Wind cúi đầu với hắn.

- TẠI SAO KHÔNG CỨU CÔ ẤY TRƯỚC HẢ???? - hắn hét lên và một giọt nước mắt đồng thời lăn dài trên má.

- Nhóc bắt bằng mọi giá phải mang cậu ra trước! Tớ... - Wind buồn xoa.

Hắn gào lên:

- Tớ phải đi cứu cô ấy! - Hắn bò dậy nhưng King ngăn lại.

- Cậu đừng có như vậy được không? Sự thật thì nhóc đã chết rồi!

Khả Di khóc nức nở gục đầu vào vai Wind, cô trách bản thân vô dụng vì
không cứu được bạn mình. Bên kia Cát Chi cố che tiếng nấc, cô nghe lầm
mà phải không? Nó không chết, nó không thể chết như vậy được.

- KHÔNG! kHÔNG............. - hắn thét lên rồi bất tỉnh vì mất quá nhiều máu và sức.

Mọi người tức tốc đưa hắn vào bệnh viện..



*2 ngày sau:

Hắn mơ màng tỉnh dần sau cơn mê, hắn cũng không biết là mình đã hôn mê
bao lâu. Xung quanh toàn một màu trắng toát. Hắn cố nhớ lại mọi chuyện,
cố gắng bứt đứt hết tất cả những sợi dây rồi leo xuống giường. Đầu hắn
đau lắm nhưng lòng hắn còn đau hơn. Nó đâu rồi? Hắn phải đi tìm nó.....

- Nằm xuống đó!

Tiếng ai vậy? Phòng này có người sao? Hắn quay lưng lại, hắn có nhìn lầm không? Người mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô fa đó chẳng phải là nó sao? Hắn mặc kệ vết thương đang đau mà chạy đến ôm chầm lấy
nó, ôm đến mức nó suýt ngẹt thở. Giọng hắn run run:

- A...anh có đa...đang nằm mơ không?

Nó nhéo thật mạnh vào hông hắn làm hắn phải la lên:

- Á! Đau anh....

- Vậy thì chắc hong phải mơ đâu! - nó cười tinh nghịch.

Hắn buông nó ra đối mặt với nó:

- Kể anh nghe đi! Làm sao em có thể thoát khỏi đó?

Hắn vòng tay qua eo nó kéo nó vào người, nó cũng lấy tay câu cổ hắn âu yếm. Nó bắt đầu kể lại ngày hôm đó.

Mồ hôi nó đổ ướt cả tay, nhờ vậy nên sau khi Wind dìu hắn đi thì nó cũng tự cởi trói xong. Nó chạy sang chỗ Rose cởi trói cho cô
nàng. Rose hất tay:

- Tôi không cần! Cô đi đi!

Nó vẫn ngoan cố cởi trói mặc kệ cô vùng vẫy. Nó đổ mồ hôi nhìn thời gian trên quả bom, không còn lâu nữa đâu. Rose bật khóc:

- Tôi là một đứa con gái xấu xa! Cô để tôi chết đi!

Nó nhanh tay cởi trói và mắng:

- Cô không được chết khi tôi chưa cho phép!

Rose nghẹn ngào:

- Tại sao tôi hại cô như vậy mà cô còn tốt với tôi chứ?

- Bởi vì tôi là Nguyệt Tiểu Vy! Đi thôi!

Nó nắm tay Rose kéo đi, cô nhìn nó cười trong nước mắt. Nhìn lại chỉ còn 30 giây cuối cùng thôi nhưng phải băng qua một căn phòng mới đến cửa ra vào. Cả hai đều đang yếu sức nên chắc không kịp mất. Nó nảy ra ý định
phá cái cửa sổ bên cạnh. Nếu như không phá nổi thì cả hai phải chết.
Rose nhìn nó gật đầu. Nó đứng thủ thế rồi tung một cước bằng tất cả sức
lực còn lại. Cánh cửa sổ bay mất tiêu. Cả hai nắm tay nhau cắm đầu chạy
như bay. Nó căn dặn:

- Sau khi ra khỏi đi đếm từ một đến ba thì nằm xuống nhé!

Cả hai chạy hết tốc lực về phía bụi cây sau khi đã thoát khỏi căn nhà.

- 1........2..............3!

"Bùm...ầm...ầm"

Nó và Rose nhào tới phía trước. Cả hai không sao cả nhưng nó bị kiệt sức nên ngất xỉu. Rose lập tức đứa nó vào bệnh viện.

Hắn nhìn nó trách móc:

- Sao em lại chịu đựng thế hả? - hắn lấy tay sờ má nó - Nếu em lên tiếng thì đã không sao rồi?

- Tại em giận anh thì lên tiếng làm gì?

Hắn nhìn nó cười trìu mến, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai làm cho tim nó đập loạn xạ. Hắn ôm nó vào lòng mà thủ thỉ:

- Cám ơn em!

- Tại sao?

- Vì đã không rời bỏ anh.

Nó tựa đầu êm ái lên cái lồng ngực vững chắc ấy, nở nụ cười hạnh phúc.
Hắn lại nhìn nó, nhìn một cách tha thiết. Một nụ hôn bất chợt nhẹ nhàng
đặt lên môi nó. Cả hai đang đắm chìm trong hạnh phúc thì:

"Rầm"

Cánh cửa phòng mở tung và theo đó là 7 tên nhiều chuyện té nằm chồng lên nhau. Người nào người nấy xoa lưng, xoa mông mà rên rỉ. Ánh mắt của hắn sắc hơn dao quét qua từng người làm cả bọn vừa cười ngố vừa cầu nguyện. Rose đánh trống lảng:

- Hôm nay thời tiết đẹp quá ha!

Đám mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu của hắn. Cả bọn nuốt nước bọt cái ực, Cát Chi giải vây:

- Tiểu Vy! Tớ đến thăm cậu nè!

Hắn vẫn không đổi thái độ mà trừng trừng con mắt nhìn cả bọn nằm mỗi người một dáng trên sàn nhà. King thì thầm:

- Tớ đếm từ 1 đến 3 ai không chạy thì bỏ mạng ráng chịu đấy!

Hắn quát lên làm cả bọn dựng cả lông gà, lông vịt:

- MẤY CẬU RÌNH VẬY MÀ COI ĐƯỢC HẢ???????

Hàn Quân rối rít:

- Sorry Bang Chủ! Ngài là người lớn rộng lượng không chấp nhất kẻ nhỏ! Xin ngài thứ lỗi!

Cả bọn đứng lên sếp hàng ngang đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Nó cười xuề xòa:

- Thôi bỏ qua đi anh!

Hắn đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cả bọn:

- Nể tình nhóc tớ không