Băng Nhóm Học Đường

Băng Nhóm Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322421

Bình chọn: 8.00/10/242 lượt.

lúc ấy mình lại điên loạn đến như vậy, suýt giết 1 mạng người và đứng cạnh đoàn xe chạy bạt mạng mà anh không 1 chút run sợ. Phải, trước giờ, Bảo Quân này nào có thèm sợ bất cứ thứ gì trên
đời? Mấy tên côn đồ hay dọa nạt anh ư? Anh đã phải khiến chúng vừa quỳ
lạy vừa xin anh tha thứ. Những giáo viên khét tiếng dữ dằn từng là nỗi
ám ảnh của học sinh ư? Không hề hấn gì, bởi anh luôn là 1 học sinh xuất
sắc và gương mẫu của trường. Còn nỗi lo lắng của mấy tên con trai mới
lớn sợ “ế” bạn gái ư? Chuyện đó làm sao có thể xảy ra với Quân khi anh
vốn rất được phái nữ ngưỡng mộ, trong mắt họ, anh vừa là 1 người hiền
lành, lại điển trai cùng với 1 cái đầu cực thông minh. Nghe có vẻ như là 1 cuộc sống hoàn mỹ của 1 con người hoàn hảo, nhưng thật ra…chủ nhân
của cuộc sống ấy lại cảm thấy chán chường vô cùng. Bản tính của Quân vốn đã gan lì, liều lĩnh pha 1 chút điên rồ, nên anh thích những gì gây
chấn động cho cuộc sống tẻ nhạt của anh, vì…nó làm anh biết như thế nào
là được “SỐNG”. Một mặt sông phẳng lặng, chỉ khiến cho anh thêm uể oải
và buồn chán mà thôi…

Nhưng…đây quả thật là 1 chấn động quá lớn.
Nó khiến Quân suy sụp tinh thần cách trầm trọng. Trong đời anh, chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ cả…

Quân ngồi trên hàng
rào đối mặt với đường ray xe lửa và rít 1 hơi dài điếu Hero, vốn là loại thuốc lá khá nặng, vậy mà nét mặt anh vẫn tỉnh bơ như không có gì… Một
chút hơi men cùng khói thuốc lá khiến đầu óc Quân cứ lâng lâng… Anh nhớ
Hân thật nhiều… nhớ ánh mắt long lanh đầy xúc động khi cô nhìn anh tại
nơi này, nhớ những cử chỉ quan tâm vụng về 1 cách đáng yêu của cô, và
nhớ cả… cái tát đau đớn hôm ấy… Nghĩ đến đó, Quân lại bật cười lên như
thằng điên… Sao đời anh lại chua chát đến như thế…?

BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG (Complete)

Quân chán nản nghĩ :”Sao đời mình lại chua chát đến như thế…?”

“Hú…hú…!!” , tiếng còi tàu vang vọng đến đinh tai nhức óc khiến Quân giật bắn
mình, nhưng sau đó anh lại nhảy xuống hàng rào và thản nhiên bước đến
đường ray xe lửa… ánh mắt Quân như mê dại hẳn đi khi nhìn chằm chằm vào
luồng ánh sáng ở phía xa xa kia rồi lẩm bẩm vẻ bất cần đời:

- Không biết cảm giác của thằng Khoa lúc đối diện với cái chết là như thế nào nhỉ?

Tiếng còi càng lúc càng lớn hơn và hình ảnh đầu toa dần hiện lên rõ nét…Nhưng Quân thì vẫn còn liều mạng đứng sát rạt đường ray xe lửa…Lẽ nào…

- Quân!!!!!

Một người nào đó đã hét lên và lôi cổ áo anh về phía sau bằng 1 sức mạnh
đáng sợ… Quân khá bàng hoàng trước hành động mê muội điên rồ vừa rồi của mình, nhưng thay vì biết ơn, men rượu lại khiến cho anh tỏ ra cáu kỉnh
và xoay lại định tẩn cho “tên vừa cứu anh” 1 trận thì…

- Anh Hoàng…?!! – Quân há hốc mồm, trố mắt ra vẻ kinh ngạc đến tột độ

Hoàng chau mày, lôi cổ Quân ra khỏi hàng rào 1 cách mạnh bạo. Vừa lúc ấy,
đoàn xe xé gió, lướt bạt mạng 1 cách đáng sợ trên đường ray… Hoàng tức
giận vung tay đánh vào đầu cậu em 1 phát rõ đau rồi hét lên:

- Định tự sát chỉ vì chuyện bị trục xuất hả thằng yếu đuối??!

- Muốn chử i gì chử i luôn 1 lần rồi mặc tôi đi… – Quân lè nhè vẻ ngán ngẩm

- Cậu có chuyện gì muốn giải thích với tôi không?! – chàng đội phó nhìn thẳng vào mắt Quân, nghiêm giọng



Men rượu như bốc hơi ra hết khỏi người Quân vì bị sự vui mừng lấn át.
Cuối cùng cũng đã có người chịu tin và chịu nghe anh giải thích. 1 hồi
chuông của sự sống bỗng rung lên, xua tan đi được phần nào thứ không khí ảm đạm, thê lương trong cõi lòng anh lúc này. Quân chộp lấy vai Hoàng,
gặng hỏi lại thật kĩ

- Anh chịu nghe em nói thật hả?!

- Ừm – Hoàng không cười, nhưng nét mặt đã hiền hơn 1 chút – đi uống “bia dạo” rồi nói chuyện nào.

Hai anh em cùng vào Shop & Go, mua 2 lon Heneken rồi ngồi cạnh nhau
trên làn vỉa hè sạch bong, lát đá cẩm thạch ở Quận 1 – trung tâm thành
phố. Từng làn gió man mát phả nhẹ vào người Quân cứ như 1 bàn tay dịu
dàng, khẽ gỡ mọi nút thắt rối bời trong lòng anh lúc này vậy. Với 1 tâm
trạng đã thoải mái hơn, Quân bắt đầu kể cho Hoàng nghe đầu đuôi mọi
chuyện, từ sự hiểu lầm tai hại đã vô tình đưa anh đến với Killer, rồi
tới những vụ trả thù lặt vặt hết sức trẻ con của anh, và cuối cùng là
chuyện anh dần bị cảm hóa bởi Vũ, khi đã biết hết tất cả sự thật về con
người vị thủ lĩnh và cả sự thật về mối thù khi xưa…

Hoàng đã bật
lên cười sằng sặc khi Quân háo hức miêu tả cảnh anh đã úp nguyên cả cái
đầu của tên Luân vào bát hủ tiếu vẫn còn nóng hổi như thế nào. Chàng đội phó vẻ mặt giờ đây đã trở nên tươi tắn, nói đúng hơn là anh cảm thấy
thật nhẹ nhõm khi biết Bảo Quân – người em mà anh vô cùng yêu quý –
không thật sự là 1 kẻ phản bội xấu xa như anh đã từng nghĩ. Thật ra,
những lời nói bóng gió hôm qua của Joker đã bất giác đánh thức 1 điều gì đó trong anh. Anh cảm thấy thật buồn cười khi 1 gã chỉ vừa gặp gỡ Quân
mà đã tin Quân đến như thế, trong khi anh với Vũ thì lại không… Thật may mắn là lần này, anh đã cho cậu em và cả chính mình 1 cơ hội…
<


XtGem Forum catalog