
n vứt bỏ sự tự trọng
của 1 thằng đàn ông; quay sang tát vào mặt Hân 1 tiếng “chát “ như tiếng sấm
truyền. Hân như không biết đau, cô tát lại hắn và nhanh chóng khóa 2 tay không
để hắn chống trả; rồi đánh thật mạnh vào gáy tên phản bội ấy kiểu bàn tay mở của
thế võ karate. Hắn gục xuống, Hân liên tục đá vào ngực, vào bụng đến nỗi hắn
suýt hộc cả máu. Mắt cô long sòng sọc lên như mất hết cả kiểm soát.
Tiếng động ồn ào và tiếng la hét sợ hãi của ả đàn bà tóc
vàng khiến Hân bị những gã bảo vệ túm lấy và lôi ra ngoài, ném cô ra đất như thể
cô chẳng đáng tồn tại…Xung quanh im ắng 1 cách đáng sợ như tâm hồn đang chết lặng
của cô ngay lúc này…
Hân lái chiếc Nozza loạng choạng trong hơi men say, cô ước
gì mình không có trái tim; để chẳng phải đau khổ, chẳng phải nhớ nhung, chẳng
phải yêu thương 1 ai quá nhiều… Cô đã trao cả trái tim non nớt của mình cho
Khoa, nhưng hắn đã bóp nát nó không 1 chút tiếc thương… Hân dừng xe trước quán
café Caro, men rượu làm tất cả những ký ức hiện lên rõ ràng một cách chậm rãi
như bức tranh được từ từ tô đậm lên… Cô thấy Khoa thật hiền lành và thư sinh
trong chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt đang lung túng tìm cách bắt chuyện với cô… Rồi
Hân phóng xe đi thật nhanh, gió thi nhau lùa vào khiến đôi mắt cô trở nên cay nồng…
đôi mắt Hân nhòa đi, những ánh đén đường giờ như 1 mảng mực màu vàng chóe mà
người họa sĩ bất cẩn làm rơi nó xuống mảnh giấy đen tuyền… Bầu trời có vẻ yên
bình, không 1 chút sao trái ngược hẳn với những suy nghĩ điên rồ trong tâm trí
Hân lúc này… cô muốn giết chết kẻ phản bội ấy, cô căm hận hắn, cô căm hận đàn
ông…!
Chợt! chiếc cột điện lù lù hiện ra trước mắt cô. Vì thắng gấp
trong tốc độ khá nhanh khiến xe mất đà ngã “rầm” bên vệ đường, Hân cũng té nhào
ra đất…Trong cơn mơ mơ màng màng, cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng vài người đi
đường và tiếng 1 thanh niên cùng giọng nói rất ấm áp… hắn hỏi cô những câu hỏi
gì đó…cô không rõ nữa…đại loại như hắn hỏi cô có làm sao không, nhà ở đâu,… Rồi
ý thức cô mất hẳn.
Khi ý thức loáng thoáng trở lại, Hân thấy mình đang tựa vào
lưng và ôm hờ 1 người con trai, mùi hương ở tóc người này khiến cô cảm thấy thật
dễ chịu và muốn ngủ thiếp đi…Chợt anh dừng xe lại; rồi quay sang vòng vào eo
cô. Như phản xạ có điều kiện, Hân vung tay tặng vào mặt anh 1 cái tát.!
- Cái cô này! Cô làm gì vậy?! – chàng trai có vẻ tức giận
- Tên biến thái này… – Hân lè nhè – định… lợi dụng tôi hả…!?
- Cô điên hả? Tôi chỉ định đỡ cô xuống xe thôi!
Rồi Hân lại nghe thêm giọng nói của 1 người thanh niên nữa…
- Gì mà ồn ào vậy Quân?!
- Nhỏ hiểu lầm tao định dê nhỏ, khổ ghê – anh thở dài
- Các anh là ai…? – Hân xoa xoa cái đầu đang nhức như búa bổ
của mình
- Người tốt bụng đưa cô về nhà; mà còn bị đánh oan uổng –
anh nói vẻ hờn trách, nhìn sang cậu bạn – mày dẫn xe con nhỏ lại trước cửa nhà
nè Khang, mắc công tý nhỏ lại nói tao với mày chôm xe xịn bây giờ.
- Sao anh biết nhà tôi? – cô nhìn chằm chằm vào Quân vẻ hoài
nghi
- Cô nói địa chỉ trong lúc mơ mơ hay sao đó, lại còn nhắc đến
cái tên Khoa Khoa gì nữa.
- Im đi!! – Hân trợn mắt, xông lại Quân 1 cách giận dữ – đừng
bao giờ nhắc đến cái tên dơ bẩn ấy trước mặt tôi!!
- Ờ ờ…. Quân khẽ lùi lại, nhìn cô bằng cặp mắt vô cùng kì lạ….
- Thôi mệt hai người quá! – Khang nhăn mặt – khuya lắm rồi,
xe cô đây, chìa khóa vẫn còn trong ổ, nhà cô thì ngay trước mặt đó.
- Ừ về thôi Khang – Quân níu áo cậu bạn – mặc nhỏ đi, làm ơn
mắc oán, hôm nay đúng là đủ chuyện xui xẻo.
Hai người leo lên chiếc xe wave cà tang, phóng đi mất hút
trong màn đêm… Hân thẫn thờ nhìn theo họ; lẩm bẩm câu “ đủ chuyện xui xẻo” của
anh chàng khi nãy rồi cười lên như phát cuồng… cô khổ sở bấm chuông cửa xong ngồi
phịch xuống đất… và bật khóc như 1 đứa trẻ…
Quân bắt đầu nhớ mặt từng thành viên trong Killer để âm thầm
trả thù chúng khi có cơ hội. Tình cờ bắt gặp Trung và Nam cúp tiết trốn vào nhà
vệ sinh hút thuốc, anh liền “nhá” cho ông thầy giám thị nổi tiếng dữ dằn của
trường, sau đó, anh loan tin đồn rằng đám thằng Hải lôi kéo thành viên để tạo lập
nhóm mới khiến Vũ vô cùng tức giận, báo hại có vài người gây gổ, đánh nhau chí
chóe; làm rầm rộ cả trường. Rồi Quân lại còn âm thầm đánh lén những đứa một
sao, hai sao của nhóm trong lốt mặt nạ tề thiên…! Cả Killer đều xôn xao về chuyện
những thành viên luôn gặp chuyện xui xẻo trong vài ngày gần đây, qua trao đổi với
nhau, họ cùng nghi ngờ 1 điều : Cái thằng “tề thiên” là thủ phạm của tất cả
chuyện này! Rất nhiều câu hỏi được đưa ra: “Sao nó lại nhằm vào nhóm mình?”, “Ai
mà dám gây hấn với Killer chứ?”, “Không biết anh Vũ có bị tấn công chưa?”…và họ
thề là phải tìm cho bằng được thằng ôn nào gây ra những chuyện này, nhưng rất
tiếc, với tài nhanh nhẹn của Quân, họ khó mà có cơ hội để thực hiện lời thề của
họ…
Chiều thứ 6 hôm đó, Quân vì quên mất hôm nay phải tập trung
nên đã đến trễ ( mặc dù biết muộn nhưng