Duck hunt
Bé Ngốc!!!

Bé Ngốc!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322515

Bình chọn: 8.00/10/251 lượt.

ng
lớp tuyết dày, xốp.

-Cô đừng phí công nữa. Có lẽ anh ta đã chết rồi

Darkness khẽ vỗ vai, an ủi nó. Nhưng nó ko để ý. 1 mình chìm trong thất
vọng não nề. Nó ko màng tới mọi chuyện xung quanh, chỉ đứng, 2 tay nắm
chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm về hướng Đông Nam. Nơi có gia đình, đất
nước nó. Nó hận, hận bản thân vô dụng. Sao nó lại vô dụng đến vậy, thế
mà con bày đặt tỏ vẻ. Nó điên mất rồi

-Tôi thua rồi-Darkness xoa xoa mớ tóc dài rối tung vì gió của mình. 1
mái tóc màu đen óng mượt-Tỉnh lại đi. Hải Anh. Tôi sẽ đưa cô đi gặp anh
ta

-Cái gì? Anh vừa nói gì? Anh nói là đưa tôi đi gặp anh ta? Anh biết anh ta đang ở đâu?-Nó vồ lấy Darkness, ánh mắt kì vọng

-Đúng vậy. Thực ra đúng như cô nói. Trên núi này có 1 tộc ng, ng Hamy.
Và tôi là 1 ng cùa tộc Hamy-Darkness vừa nói vừa xách khoác túi đồ lên
tay-Đi. Vừa đi vừa nói

Nó bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo sát phía sau, trên vai cũng là 1 túi
đồ. Nó lặng lẽ nghe Darkness kể về câu chuyện mà anh ta biết. Vĩnh Dương đc em gái của Darkness cứu sống. Darkness biết tiếng Việt cũng là nhờ
có Vĩnh Dương dạy bảo. Câu chuyện kết thúc cũng là khi nó bước vào sâu
bên trong núi, cái nơi ở ngay lưng chừng núi, 1 cái hốc nho nhỏ, và bên
trong là cả 1 khoảng trời bao la. Khác hẳn với cảnh tuyết phủ trắng xóa
mặt đất bên ngoài, trong núi lại là cảnh tượng của 1 miền nhiệt đới, cây cỏ xanh tươi, gió vờn quanh tai, ánh nắng chói chang. Có cái gì đó ánh
vào mắt nó. Là 1 thứ ánh sáng bị kim loại phản chiếu.

-Cái đó là...-Nó vừa nói vừa nhìn về phía tấm kim loại đang phản quang ánh sáng

-Cái đó có ở đây từ rất lâu rồi. từ khi tộc ng chúng tôi định cư nơi đây thì nó đã có từ trc đó rồi. Thế nào? Rất giống pin Mặt trời đúng ko?

-Sao anh biết?

-Là Vĩnh Dương nói đấy. Anh ấy đến đây và dạy chúng tôi tiếng Việt, Anh, Nhật và cả Hàn nữa. Anh ấy cũng biết nhiều thứ lắm. Ví dụ như khi nào
trời mưa, khi nào thì nên trồng loại cây gì, hay khi bị ho phải uống
thuốc gì...Anh ấy biết tất cả

-Nghe anh nói thì có vẻ như anh ta là thần ấy nhỉ?

-(Darkness, chào mừng anh trở về) Từ bây giờ cứ tiếng Nepal thì mình sẽ để vào trong dấu ngoặc đơn cho dễ
phân biệt nhé>

(Satel đấy à? Mấy tháng ko gặp mà nhìn em xinh hẳn ra đấy)

(anh ko cần nịnh em. Bố đang tức giận lắm đấy)

-Nè! Cô gái ấy là ai thế?-Nó huých vai Darkness

-Em gái tôi, Satel-Rồi anh quay lại phía cô gái-(Em chào hỏi chút đi. Đây là Hải Anh, bạn anh. Cô ấy cũng giống anh Dương đấy)

-Chị là Hải Anh? Cái tên rất độc đáo. Rất vui đc biết chị, em tên Satel

-Em biết nói tiếng Việt?-Nó ngỡ ngàng

-Dạ. Anh Dương dạy em. Ko chỉ em mà cả những đứa bé khác cũng biết

Giờ nó mới chú ý tới cô bé. 1 vóc ng hoàn hảo, mắt to, mũi thẳng, môi đỏ căng mọng nước. Tuy chỉ khoảng 13-14 tuổi nhưng cũng ko thể phủ nhận đó là 1 mĩ nhân.

(Ai thế Satel?)

Tiếng 1 ng con trai vang lên từ phía sau nó. Nó vội vã quay lại. Chính
là Vĩnh Dương. Ko còn khuôn mặt trẻ con như trên tờ giấy nó cầm nữa,
cũng ko còn hình dáng của 1 cậu bé nữa. Bây giờ đứng trc mặt nó là 1
chàng trai, đã trưởng thành. Giọng nói âm trầm, ấm áp. Dáng ng chuẩn
từng mi-li-mét. Khuôn mặt góc cạnh ko thừa ko thiếu 1 chi tiết, ngũ quan hài hòa. Mái tóc để dài buộc đằng sau, nhìn anh như 1 chàng bá tước Anh quốc vậy. Trên tay là 1 bó hoa màu vàng, nhìn anh càng nổi bật vẻ lãng
tử

-Anh là Trịnh Vĩnh Dương?-Nó vội vã mở miệng như bị ma đuổi

-Là tôi? Cô là ai?-Vĩnh Dương cau mày nhăn trán nhìn nó

-Khoan nói. Tôi chỉ muốn hỏi anh 1 câu, anh còn nhớ Ty Mỹ Vân chứ?



Bó hoa trên tay
anh rơi xuống, những cơn gió chiều nổi lên, tiếng tán lá đung đưa xào
xạc. Trong đôi mắt đen huyền ánh lên nét buồn sâu thẳm. Ko giống với cái buồn của Việt mà nó từng biết. Vĩnh Dương buồn theo 1 nghĩa chân chính. 1 cái buồn mà nó chưa từng biết đến. Cúi ng nhặt lại bó hoa, anh chàng
mỉm cười:

-Nhớ ư? Tôi đã boa giờ quên đâu mà hỏi tôi nhớ chứ?

“Chưa bao giờ quên ư?”-Nó nhẹ nhàng lặp lại câu nói của Vĩnh Dương. Và nó đùng đùng nổi giận

-Nếu như vậy thì tại sao anh ko đi tìm cô bé? Tại sao anh vẫn còn ở lại trong cái chốn
này? Anh có biết vì anh mà cô bé đã khổ sở như thế nào ko? Anh có còn là anh Vĩnh Dương của cô bé nữa ko vậy?

Sau khi gào xong những bức xúc trong lòng, nó thở dồn dập để lấy hơi. Những ng còn lại,
ko chỉ Vĩnh dương mà cả anh em nhà Darkness cũng nhìn nó đầy ngạc nhiên.

-Hải Anh, bình tĩnh lại đi!-Darkness vỗ vỗ bả vai run lên của nó.

-Anh bảo tôi
bình tĩnh ư?-Nó ngửa mặt nhìn Darkness-Đc. Trịnh Vĩnh Dương. Anh nghe
cho rõ đây. Tôi đc ông của anh, Hiệu trưởng trường Thành Thụy nhờ đi tìm anh. Lí do thì anh tự đi mà hỏi ông ấy. Và tình trạng của Mỹ Vân thì có vẻ ko ổn 1 chút nào. Lúc tôi đi thì cô ấy đang nằm viện, trong 1 tình
trạng ko mấy khả quan lắm. Nếu anh thực sự quan tâm tới cô ấy, thì xin
anh,