
au đớn. Bóng tối hắc ám
trong Gurena quá lớn, trong tim bà ta không còn chút ánh sáng nào, chính vì vậy, ánh sáng thanh tẩy của nó càng phát huy sức mạnh của mình.
Gurena nằm lăn ra đất, quằn quại đầy khổ sở. Cả cơ thể bà ta nóng
rực, đau nhói tột cùng. Bà ta cảm giác như từng tế bào trong cơ thể mình đang bị đốt cháy. Gurena nhìn nó trừng trừng, ánh mắt đầy căm hận, như
muốn lao đến ăn tươi nuốt sống nó, giết nó ngay lập tức.
Thế nhưng, Gurena không hề hay biết rằng, bóng tối trong bà ta càng
lớn, lòng căm thù càng sâu thì sức mạnh thanh tẩy của nó càng mãnh liệt
hơn bao giờ hết.
Sức mạnh thanh tẩy của nó là sức mạnh phép thuật đặc biệt dùng để xóa đi bóng tối hận thù trong tim con người, đưa con người về lại với bản
chất hiền lành, trở về với con đường đúng đắn. Chỉ cần biết quay đầu,
thực sự muốn làm lại, sửa chữa sai lầm thì sức mạnh thanh tẩy của nó sẽ
lập tức biến mất, không ảnh hưởng đến người bị phép thuật tác động vào.
Thế nhưng, nếu người đó mãi vẫn không biết hối hận thì sức mạnh đó sẽ
thiêu đốt người đó cũng như bóng tối trong người đó và sẽ biến người đó
trở thành cát bụi.
Và… Gurena đã phải đón nhận kết cục của bản thân mình.
Ánh sáng của nó ngày càng phát huy sức mạnh của mình bên trong cơ thể Gurena. Cơn đau nhói, cảm giác đang bị thiêu đốt ngay một tăng dần,
tiếng kêu gào đau đớn vang lên mỗi lúc một to, mỗi lúc càng thêm khổ sở. Cơ thể Gurena đã đi đến giới hạn, ánh sáng của nó đã khiến Gurena vỡ
tung ra, tan biến thành cát bụi.
Trận chiến… đã kết thúc.
Đôi cánh của nó tan ra như những cánh hoa và từ từ biến mất trong ánh sáng thanh tẩy. Ánh sáng thanh tẩy cũng dần dần biến mất.
Nó quỳ xuống trên mặt đất, khắp người ê ẩm, cảm giác mệt mỏi xâm
chiếm lấy nó. Cũng may, trận chiến kết thúc sớm, nếu còn lâu thêm chút
nữa, chỉ e nó không cầm cự nổi mà cũng đã bị sức mạnh của mình chiếm và
giết chết rồi.
Mi mắt nó lúc này nặng trĩu, nó… rất muốn ngủ. Nhưng, nó không muốn như vậy.
Nhìn những người đã vì mình mà ngã xuống, nó lại không kiềm lòng được mà rơi nước mắt. Nó nhìn mọi người một lượt, mỉm cười, giọng nói yếu ớt vì quá mệt mỏi cất lên:
– Mọi người… em… làm được rồi.
Nó nói, cảm giác mình ngày một yếu dần đi. Tưởng chừng như nó sắp ngã quỵ thì đột nhiên, một người chạy đến đỡ lấy nó đang muốn lả đi vì quá
mệt. Nó nhìn mái tóc màu đỏ trước mắt mình, ngước mặt nhìn lên, ánh mắt
lộ rõ vẻ vui mừng, nụ cười cũng xuất hiện trên môi:
– Mẹ…
Mẹ nó khóc. Ôm chặt nó vào lòng, bà vuốt ve mái tóc nó, xoa đầu nó.
Mẹ nó ôm nó chặt, rất chặt để thỏa nổi nhớ nhung, xóa tan đi khoảng cách giữa hai mẹ con suốt bao năm trời xa cách.
Nó cũng dùng chút sức còn lại của mình ôm chặt lấy mẹ, nước mắt không ngừng rơi.
– Con gái yêu quý của mẹ. Con giỏi lắm… rất giỏi. Mẹ… rất tự hào về con. Cha con… cũng rất tự hào về con.
Nó không nói gì, chỉ nức nở khóc, vùi đầu vào người mẹ, cảm nhận hơi ấm và tình yêu của mẹ.
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, tràn ngập hạnh phúc và yêu thương.
Đột nhiên, mẹ nó buông nó ra, nhìn thằng vào mắt nó:
– Ryu… con gái yêu của mẹ. Con… đã chịu nhiều khổ sở và đau thương
rồi. Mẹ… mẹ thật đáng trách khi không thể làm gì giúp con mà chỉ có thể
đứng nhìn con gánh vác mọi việc.
Nó lắc đầu. Nó rất muốn lên tiếng nhưng mẹ nó đã xoa đầu nó đầy yêu thương, chiều chuộng rồi mỉm cười:
– Đây… là việc duy nhất… mẹ làm được cho con. Mẹ mong… con sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ.
Nó vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc mẹ nó đang muốn làm gì. Mẹ nó vừa nói
xong thì liền mỉm cười với nó, đưa tay sờ khuôn mặt nó, nhìn mãi không
thôi.
Rồi, bà bất ngờ nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt, đặt ở tim mình. Mẹ nó lẩm bẩm câu thần chú phép thuật gì đó mà nó chưa biết bao giờ cũng chưa từng đọc qua. Câu thần chú rất kì lạ, nó cũng chẳng biết đây là thần
chú gì và tạo ra phép thuật gì.
Thần chú vừa dứt, mái tóc đỏ của mẹ nó liền phát ra ánh sáng kì lạ,
bay bay trong gió. Nó mãi chăm chú nhìn mẹ mình mà không hề hay biết
rằng ở phía những người bạn đã vì nó mà hy sinh – anh, hắn, Saphia, Gin
và Kai – cả năm người họ đều xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ ở ngay tim.
Ánh sáng từ mái tóc đỏ của mẹ nó đã tắt. Mái tóc mẹ nó lúc này đã
không còn là màu đỏ nữa mà đã chuyển sang màu trắng, khuôn mặt mẹ nó
cũng đầy những nếp nhăn, trông mẹ nó lúc này như đã già đi rất rất
nhiều.
Nó hoảng loạn, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ nó lại nhìn nó đầy âu yếm, yêu thương, đôi bàn tay gầy guộc vuốt
ve khuôn mặt nó. Ánh mắt mẹ nó lúc này chuyển sang dáng vẻ đầy nuối
tiếc, lưu luyến. Mẹ nó nhẹ nhàng nói với nó:
– Ryu ngoan… con… nhất định phải sống thật hạnh phúc.
Trong lòng nó bỗng dâng lên một nổi sợ hãi vô hình. Nó nhìn mẹ nó trân trân, vội vàng lên tiếng hỏi:
– Mẹ… mẹ… rốt cuộc… vừa rồi mẹ đã làm gì??? Đó… là phép thuật gì?
Mẹ nó mỉm cười, tiếp tục vuốt ve kh