
Nhưng sao giọng nói lại giống như môt người khác hẳn...
Tôi sửng sốt ngước nhìn Sun. Trông cậu ấy có vẻ khác hẳn mọi ngày...
Sun thở dài chán nản.
"Hựu Tuệ! Đừng lo! Một khi đã thích em, tôi sẵn sàng đối đầu với mọi chuyện. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu."
Bình thường nếu nghe thấy người khác nói như vậy với tôi, tôi sẽ mỉm cười mãn nguyện, còn đắc ý ra mặt nữa. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt ngoan cố của Sun, trong lòng tôi vừa xao động, vừa lo lắng...
"Hựu Tuệ, cô đang làm gì vậy?"
Ối, là tiếng của Lý Triết Vũ!
Tôi ngoảnh đầu thấy Lý Triết Vũ đi từ phía xa lại. Tôi bỗng hơi căng thẳng.
Lý Triết Vũ đế gần phía tôi, nhìn thấy mặt tôi đỏ lưng lên, lại thấy Sun đang ôm bó hoa hồng xanh, mặt cậu ấy bỗng tối sầm lại.
"Hựu Tuệ, thầy chủ nhiệm gọi tôi và cô lên văn phòng có chút chuyện, chúng ta đi thôi."
"À... Ừ..." Tôi trả lởi lắp bắp và chạy vội theo Lý Triết Vũ.
Trên đường đi, tôi như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu lấm lét không dám ho he một lời nào. Còn Lý Triết Vũ im lặng đi đằng trước, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn tôi lấy một cái.
Không khí ngột ngạt đến nỗi tôi suýt nghẹt thở.
Ặc... Khó chịu quá! Cứ thế này chắc tôi hoá điên mất! nhưng đúng là tôi có lỗi thật, mấy hôm trước toàn lảng tránh cậu ấy, chắc cậu ấy buồn lắm... Tại sao Lý Triết Vũ lại không có tí xíu phản ứng gì vậy? Hừ, tôi nguyền rủa cái lầu vọng tinh nhảm nhí đó! Chính nó hại tôi ra nông nỗi này. Hu hu hu...
Hay là tôi cứ đánh liều xin lỗi vũ một câu, không chừng cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi. nhưng tôi biết mở miệng nói thế nào bây giờ? Xin lỗi vì hiểu nhầm cậu ấy hay là xin lỗi vì gần đây trốn tránh cậu ấy?
Tôi nghĩ ngợi mông lung, ngước đầu lên, nói khe khẽ:
"Lý Triết Vũ, xin lỗi nhé, lần trước tôi..."
"Không cần xin lỗi!" Híc, chẳng đợi tôi nói hết câu, Lý Triết Vũ lạnh lùng ngắt lời luôn.
"..."
"Có thể như thế lại tốt..." Lý Triết Vũ hờ hững buông ra một câu.
Tôi thật tình không hiểu Vũ muốn nói gì? Cậu ấy vẫn rảo bước nhanh về phía trước.
Tôi thấy ngực mình như bị một tảng đá nặng trịch đè lên, không thể thở nổi.
Có thể như thế lại tốt? Lý Triết Vũ muốn nói gì?
Lẽ nào cậu ấy vẫn giận tôi. Xem ra cậu ấy vĩnh viễn không tha thứ cho tôi rồi...
Nghĩ tới việc sau này không có Lý Triết Vũ bên cạnh, lòng tôi vẫn dấy lên cảm giác hoang mang, lo lắng...
Địa
điểm:
Nhà
Tô Hựu Tuệ; phố angel
Sân
vận động trường cấp III Sùng Dương;
Khách
sạn năm sao, thành phố Milan
Nhân
vật:
Tô
Hựu Tuệ : nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch
Tô Cơ : nt
Kim
Nguyệt Dạ : nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng
Thần Huyền : nt
Lý
Triết Vũ : nt
Ngài
Nhã Văn: trợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương cũ
Bạch
Ngửng : hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Thôi
Khởi Thánh : hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương
Khà khà khà…
Ta chính là công chua Minh Đức bất khả
chiến bại
Biết sự lợi hại của ta chưa?
Hu hu…
Nhưng thượng đế ơi,
Minh Đức thua mất rồi…
ONE
Sau
hai ngày chuẩn bị kịch liệt, danh sách thi đồng diễn thể dục đã nằm gọn trong
tay tôi. Những điểm cần lưu ý khi luyện tập tôi cũng đã ghi rõ trong đầu. đây
là lần đầu tiên diễn tập chính thức, Tô Hựu Tuệ, cố lên…
"
các bạn có tên sau đây xin tập trung dưới sân vận động trong vòng 10 phút. Hôm
nay chúng ta sẽ bắt đầu buổi diễn tập để chuẩn bị cho hội thi đồng diễn thể dục
toàn thành phố được tổ chức mỗi năm một lần."
"
Trương Đình Đình, Lý Tiểu Nhiên, Dư Việt…"
Tôi
đã thay song bộ quần áo thể thao, tay cầm danh sách luyện tập. đứng trên sân
vận động nghe tiến loa truyền thanh, lòng tôi bỗng dộn lên cảm giác rộn rang.
Hơ hơ hơ, mở to mắt ra mà xem bản lĩnh của công chúa Minh Đức này!
Nhưng
10 phút sau…
Sân
vận động vắng teo, đừng nói đến người mà ngay cả bong ma cũng chẳng có.
Mười
phút nữa trôi qua…
Sân
vận động cũng chỉ có mình tôi đứng ngẩn tò te trên bục trỉ huy…
Tôi
cầm micro đứng trên bục trỉ huy đờ người ra, nhìn sân vận động im ắng đến mức
nghe được cả tiếng ruồi bay qua.
Người
đâu? Không có một ai cả! quá quắt thật!
"
Tô…Tô Hựu Tuệ!"
Khi
tôi nổi giận đùng đùng sắp lẳng cái micro trong tay đi như lẳng một trái lừu
đạn thì sau lưng có tiếng bước chân vội vã tiến lại gần.
Hơ
! chẳng nhẽ kẻ cho tôi leo cây bỗng dưng thức tỉnh lương tâm? Tôi sung sướng
quay người lại.
"
mọi người…mọi người muốn nhờ tôi dến xin phép nghỉ!" một nam sinh dáng
người gầy nhom, nói không ra hơi, đứng trước mặt tôi lắp ba lắp bắp.
Thằng
tra này nói gì cơ? Xin phép nghỉ á?
"
tôi…tôi còn có chút việc, t