Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3221473

Bình chọn: 7.00/10/2147 lượt.

này!" Tôi mỉm cười
nhìn micrô, đưa mắt nhìn những người ủng hộ mình trong thời gian vừa qua: Lý
Triết Vũ, Lăng Thần Huyền, và cả Sun nữa…

Tôi
bỗng thấy mình thật may mắn, luôn có những người bạn ủng hộ nhiệt tình, giúp đỡ
tận tâm ở kề bên. Thế mà có lúc tôi lại thờ ơ, thậm chí hiểu nhầm họ…

"Lý
Triết Vũ, Lăng Thần Huyền, Sun,cảm ơn các cậu nhiều nhé! Nếu không có các cậu
giúp sức…" Tôi rưng rưng nước mắt.

"Nếu
em thực sự muốn cảm ơn tôi thì hôm nay hãy cho tôi được hân hạnh đi ăn tối cùng
em!" Sun nháy mắt tinh nghịch.

"Oái,
ăn tối?"

"Lẽ
nào em vẫn ghét tôi, không muốn đi ăn tối cùng tôi à?"

"Không
, không phải vậy đâu!" Tôi vộ lắc đầu.

"Nếu
vậy thì cứ hẹn nhau thế nhé, tôi sẽ gọi điện cho em sau!" Nụ cười của Sun
như ánh mặt trời chói lòa, tôi không cách nào từ chối được.

"…"

Chưa
đợi tôi nói dứt câu, Sun biến mất trước mặt tôi như một cơn gió.

"Lý
Triết Vũ, tôi…"

"Tôi
biết rồi…" Bị Lý Triết Vũ nhìn chằm chằm, tôi sởn cả gai ốc.

Ánh
mắt của cậu ấy khiến tôi có cảm giác xa lạ. Hình như cậu ấy đang giận… Không,
hình như cậu ấy đang buồn…

"Lý
Triết Vũ này, tôi…" khi tôi sực tỉnh thì Lý Triết Vũ đã đi khuất, tôi thấy
mình thật vô dụng.

Buổi
tối, một chiếc xe ôto sang trọng màu trắng sữa đỗ ngay dưới nhà tôi. Tài xế mở
cửa trang trọng mời tôi lên xe. Tôi không có chút thời gian để đắn đo, do dự.

"Nhìn
kìa, nom cô bé như công chúa đi dự vũ hội vậy!"

"Đúng
đo, xe trông sang trọng quá. Úi chà, anh chàng tài xế điển trai ghê!"

Tiếng
nói vọng từ cửa xe vào khiến mọi do dự của tôi tan biến như bong bóng xà phòng.

Ơ
hơ hơ hơ… còn phải nói. Tôi có biệt hiệu là công chúa Hựu Tuệ, đệ nhất ngọc nữ
trường Minh Đức mà lại! Đúng là "ngựa tốt thì buộc cương vàng, siêu xe
sang trọng cùng nàng sánh đôi"! Ơ hơ hơ…

"Tiểu
thư Tô Hựu Tuệ, đã đến nơi rồi!"

Khi
tôi đang vênh cái mặt lên đắc ý một mình thì xe dừng lại ngay trước khách sạn
năm sao.

Oái…
tôi có hoa mắt không? Tôi há hốc mồm nhìn cửa khách sạn sáng loang loáng cùng
đội tiếp tân mặc áo đuôi tôm đứng thẳng tăm tắp. Chỉ… chỉ ăn một bữa cơm thôi
mà, sao lại phải đến nơi cao cấp quá vậy?

"Tiểu
thư Tô Hựu Tuệ, cậu Sun đang đợi cô ở phòng ăn! Xin mời cô đi bên này!"
Một nhân viên tiếp tân bước đến, cúi đầu chào tôi.

"Vâng
cảm ơn!" Tôi như được lên giây cót, khẽ gật đầu một góc 35 độ, mỗi bước
không vượt quá 30 cm, chậm rãi đi sau nhân viên phục vụ.

Phù…
May mà từ trước đến giờ tôi đều phải nhập vai thục nữ đoan trang, chính vì thế
tôi đã luyện thành thục tất cả các tư thế, phép tắc ứng xử sao cho không bị bể
hình tượng. Hờ hờ hờ, cuối cùng hôm nay mĩ nữ Tô Hựu Tuệ đã có đất dụng võ.

Gượm
đã, sao sàn nhà lại lau sạch bóng đến từng mm thế? Số rõ đen… Hôm nay tôi mặc
đồ bó lại đi guốc cao gót, có cảm giác như đi trên mũi giày trượt băng vậy. Cố
giữ thăng bằng! Cố giứ thăng bằng nào…

Tôi
theo sau nhân viên phục vụ. chúng tôi đi qua dãy hành lang dài dằng dặc mà
không hề gặp một ai… Lạ nhỉ? Hay là cái khách sạn này chém ác liệt quá, giá cắt
cổ nên chẳng ai thèm đến ăn…

Lúc
tôi đang mải mê nghĩ vẩn vơ thì đèn sung quanh tắt ngóm, khắp nơi tối thui.

Trời
ạ… Khách sạn hạng sang mà mất điện? Tôi đứng chôn chân tại một chỗ không dám
nhúc nhích, sợ chẳng may vướng vào cái gì đó mà ngã chỏng gọng thì mất hình
tượng lắm.

Khúc
nhạc du dương bỗng vang lên trong bóng tối khiến tôi thấy bình tâm trở lại. tôi
ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt nồng nàn của hàng triệu đóa hồng.

Tách!

Một
tiếng gõ tay vang lên, ánh sáng dìu dịu đột nhiên lan tỏa khắp căn phòng. Trước
mặt tôi là một dãy bàn hình chữ nhật dài được trang hoàng lộng lẫy, những ánh
nến nhảy nhót vui vẻ khắp nơi. Bao quanh căn phòng là những đóa hồng màu đỏ
mượt như nhung.

"Công
chúa của tôi, rất hân hạn được cùng em thưởng thức bữa tối nay!" Sun mặc
bộ quần áo màu trắng tinh khiết, trong tay cầm một nhánh hoa hồng nhung đứng
sau lưng tôi.

"Anh…"
tôi run rẩy cất tiếng .

Cậu
ấy khẽ mỉn cười rồi đặt cánh hồng vào tay tôi, tôi luống cuống không biết phải
làm thế nào.

"Hựu
Tuệ, tôi đã bao toàn bộ cách sạn này. Hôm nay là ngày riêng của hai chúng ta.
Em có thích không?"

"Tôi…"

"Hay
quá! Em thích là tốt rồi, tôi cứ tưởng em không thích hoa hồng cơ! Ha ha
ha!"

Híc,
thằng cha láu táu này không bao giờ cho tôi cơ hội mở miệng.

"Nào,
mời em ngồi xuống cùng dùng bữa!" Sun rất lịch thiệp nắm tay, đưa tôi đến
tận chỗ ngồi.

Khăn
chải bàn màu trắng xóa như tuyết, những đế nến màu bạc, bộ đĩa bát băng gốm
tinh xảo, mùi thơm dìu dịu của hoa hồng, thêm vào đó là tiếng violong êm dịu…
thời khắc này tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới cổ tích của công chúa và
hoàng tử.

Nhưng…

"…
Sun, hôm nay là ngay đặc biệt gì sao?" tôi thấy lúng túng, đặt dao và dĩa
trong tay xuống, mắt hướng về phí Sun