Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214654

Bình chọn: 9.00/10/1465 lượt.

ời.

Tôi dùng ánh mắt nói với nhỏ ta rằng lòng tôi lưu luyến xa rời nhỏ.

Tôi Cơ dùng ánh mắt trả lời lại tôi, sẽ vĩnh viễn không quên tôi.

“Xin hành khách chú ý, chuyến tàu K365 sắp khởi hành, xin mời hành khách chưa lên tàu tranh thủ thời gian lên ngay để tàu có thể chuyển bánh .

Tiếng loa phát thanh vang lên hối thúc hành khách , chúng tôi quay đầu nhìn đoàn tàu sắp chỏ người bạn thân nhất đi xa. Tôi chỉ ước rằng thời gian sẽ ngừng trôi…

“Hựu Tuệ, tôi phải lên tàu rồi!” giọng Tô Cơ lạc đi. nhỏ ta chỉ về phía đoàn tàu, Rồi mỉm cười nhìn tôi, “Hựu Tuệ, bà phải nhớ nắm lấy hạnh phúc ở bên cạnh mình. ”

“Ừ, đi đi” Tôi khẽ gật đầu đáp lại.”

“Tô Cơ ! Tô Cơ! U hu hu !” Hiểu Ảnh gần như không thể chịu đựng nổi nữa, lao vào lòng Tô Cơ rồi khóc um lên.

Thấy Hiểu Ảnh khóc, Lăng Thần Huyền cũng ngoảnh mặt đi, lén chùi nước mắt. Tôi lo lắng , ra hiệu cho Lý Triết Vũ. Lý Triết Vũ chỉ thở dài lắc đầu.

Tô Cơ an ủi Hiểu Ảnh, lau khô nước mắt trên má Hiểu Ảnh, sau đó kéo hành lý nặng trịch nhanh chóng bước lên tàu.

Đột nhiên , Tô Cơ quay người lại, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giơ tay ra làm thành hình chữ V với chúng tôi.

“Thôi nhé, tôi phải đi đây ! moi người nhớ giữ gìn sức khỏe !”

“…”Tôi không nói lên lời, chỉ có thể gắng hết sức nuốt nước mắt, gượng cười, gật đầu , khẽ giơ đôi tay nặng nề lên vẫy chào Tô Cơ .

Tô Cơ cười với chúng tôi sau đó bước vào trong toa tàu.

Ràm rầm rầm rầm rầm !”

tàu bắt đầu khởi hành… mang theo Tô Cơ, người bạn thân thiết nhất của tôi, lao thẳng về phiá xa xăm…

Tôi không kìm lòng được nữa, nước mắt bỗng trào ra ở khóe mắt.

Tôi quay lại thì nhìn thấy Lý Triết Vũ đang khẽ vô vai an ủi Lăng Thần Huyền. Khuôn mạt Lăng thần Huyền đầy vẻ đau thương và hối hận. Còn Hiểu Ảnh đứng lặng người đi nhìn đoàn tàu lao về phía trước.

Đột nhiên Hiểu Ảnh ngây người ra, nhìn chằm chằm đoàn tàu đang lao như bay ra khỏi ga.

“Tô Cơ ! Tô Cơ ! đợi Hiểu Ảnh đã! đừng đi! đừng đi ! Tô Cơ !”

“Hiểu Ảnh ! Hiểu Ảnh ! đừng đuổi theo nữa !” sợ Hiểu Ảnh gặp nguy hiểm, Lý Triết Vũ – Người duy nhất trong chúng tôi còn tỉnh táo, vôi đuổi theo Hiểu Ảnh, kéo tay nhỏ ta lại, “Hiểu Ảnh! Tô Cơ đã đi rồi, đừng đuổi theo nữa nguy hiểm lắm .”

“Nhưng …Nhưng.. Tô Cơ! Hu hu hu ! hu hu hu !”

Đoàn tàu cuối cùng đã rời khỏi ga, khu nhà ga ban nãy còn ồn ào thế mà bây giờ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Hiểu Ảnh nhìn đoàn tàu mất hút ở chỗ ngoặt, khóc nấc lên.

“Được rôi…Hiểu Ảnh, đừng khóc ! ”

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt ôm nhỏ ta vào lòng,”Chúng ta còn gặp lại Tô Cơ mà. bà đừng quên tụi mình đã trồng cây ước hẹn rồi.”

“Nhưng …nhưng Hựu Huệ, Hiểu Ảnh không nổi 10 năm…Hu hu hu!” Hiểu Ảnh khóc nức nở ngước đầu lên nhìn tôi.

Tôi nhíu mày, lấy tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Hiểu Ảnh :

“Tại sao không đợi được?”

“Vì…vì…”

Hiểu Ảnh cúi đầu khó xử, giơ tấm vé tàu lên cho tôi , Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền xem , “Bởi vì Hiểu Ảnh cầm chiếc vé tàu của Tô Cơ , quên mất không trả lại…”

“Gì cơ?…” vé tàu của TÔ Cơ á.?

Chúa ơi ! ba người bọn tôi suýt nữa thì sùi bọt mép, ngã lăn quay ra đất. Khong có vé tàu…thế thì Tô Cơ…Tô Cơ…

Hình như tôi ngyhe thấy tiếng gào thảm thiết từ xa vọng lại của Tô Cơ…

“Khâu Hiểu Ảnh đầu đất..bà trả lại vé tàu cho tôi ngay.”

Four

Sau khi Tô Cơ rời khỏi thành phố Milan,Tuyệt Đại Tam Kiều Minh Đức đã chính thức tan rã.

Khi tàu rời ga cũng là lúc trời về chiều,Hiểu Ảnh cùng Lăng Thần Huyền rủ nhau đi ăn đồ ăn tây,còn Lý Triết Vũ và tôi đi dọc theo các con phố.

Vào tháng 8,thành phố Milan bắt đầu nóng bức. Những ánh nắng còn sót lại chiếu trên mặt đường,ngọn gió chiều thổi nhè nhẹ mái tóc và mép váy của tôi.

Tôi lặng lẽ bước đi, trầm tư nhìn về con đường phía trước.

“Lý Triết Vũ… Vừa rồi nghe thấy Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền nói,những người thi môn năng khiếu sẽ được nhận vào học trước,đợi bao giờ có giấy thông báo,bọn họ cũng phải đến trường trước để báo danh…”

“Ừ… Đúng thế!”Lý Triết Vũ lẳng lặng đi bên cạnh tôi khẽ gật đầu.

“Phù…”Đến ngã tư,chúng tôi dừng lại,tôi hít một hơi dài,ngắm nhìn người và dòng xe đi lại như mắc cửi trên đường,”Tôi thấy đời người cũng giống như con đường này,mỗi khi tới ngã rẽ,chúng ta buộc phải đừng lại lựa chọn. Có người chọn bên trái,có người chọn bên phải,nhưng có người chọn đi về phía trước.Chúng ta đều chọn lựa những con đường đi khác nhau,liệu 10 năm nữa,chúng ta còn có thể gặp lại nhau?…”

“Thực ra tôi không biết,nhưng tôi tin vào lời ước hẹn của chúng ta…”Lý Triết Vũ thở dài,ngước đầu lên,kiên định nhìn về phiá trước.

“Lý Triết Vũ…”Tôi quay đầu lại nhìn Lý Triết Vũ,ánh sáng buổi chiều tà chiếu lên mái tóc của cậu ấy,như đeo cho cậu ấy 1 vầng sáng màu cam,”Giấy điền nguyện vọng…tôi đã nộp rồi…”

“Th


XtGem Forum catalog