
n đi theo Kim Nguyệt Dạ ,muốn xem cậu ấy ở đâu,sống như thế nào? … Nhưng ko biết tại sao,tôi hoàn toàn ko có dũng khí bước lên phía trước …
Tôi chỉ có thể đơn độc nghe tiếng sóng biển lúc dịu dàng xô bờ, lúc giận dữ gào thét, tất cả như bản hòa tấu của Mozat,chứa đựng toàn bộ âm thanh của cuộc sống …
Ngày thứ ba …
Ngày thứ tư …
Ngày thứ năm …
Mỗi ngày đều như thế,ngay cả bản thân tôi cũng ko biết tại sao ngày nào mình cũng xuất hiện ở đây, cùng Kim Nguyệt Dạ ngồi yên lặng ngắm cảnh biển, lắng nghe tiếng sóng biển xô bờ. Cho đến khi mặt trới lên cao, tôi lại thẫn thờ nhìn cậu ấy rời khỏi.
Ngày nào chúng tôi cũng vô hồn nhìn về phía biển,thi thoảng cậu ấy lại kéo đàn violin theo âm thanh của biển cả,dường như đang thì thầm gì đó với bầu trời và đại dương mênh mông …
Có lần tôi lén đi theo Kim Nguyệt Dạ,nhìn từ xa thấy cậu ấy bước vào một ngôi nhà màu trắng cách bãi biển ko xa. Nhưng tôi ko dám lại gần …
Tôi đã mấy lần lấy dũng khí để hỏi những điều cậu ấy ghi chép trong cuốn nhật kí nhưng ko biết phải hỏi thế nào. Kim Nguyệt Dạ hoàn toàn ko để ý đến sự tồn tại của tôi. Dường như trước mắt cậu ấy chỉ có biển cả rộng lớn,còn tôi chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi, có tồn tại hay ko cũng chẳng quan trọng …
Lại một buổi sáng nữa,tôi chầm chậm tới bãi biển,trong lòng như có một âm thanh càng lúc càng vang vọng :
Tô Hựu Tuệ, mày định cứ như thế này mãi sao? Ko làm bất cứ điều gì … Chẳng nhẽ mày ko cần câu trả lời sao? …
Nhưng kể cả mày có cố gắng gặng hỏi,liệu cậu ấy có chịu trả lời mày ko? Hay cậu ấy sẽ giống như trước đây, phẫn nộ đuổi mày đi, ko cho mày xích lại gần,thế thì tất cả các cố gắng trước đây sẽ đổ ra sông ra bể cả …
Tô Hựu Tuệ dám nghĩ dám làm trước đây đâu mất rồi? Sao mày lại biến thành kẻ nhút nhát,yếu hèn thế này? Kim Nguyệt Dạ chỉ sống mơ màng trong thế giới riêng của mình,ngày nào cũng tới đây ngắm biển.
Nhưng hôm nay tôi tìm kiếm khắp nơi trên bãi biển mà ko thấy bóng dáng Kim Nguyệt Dạ đâu, một dự cảm chẳng lành bỗng dấy lên trong lòng tôi,lẽ nào Kim Nguyệt Dạ … đã chuyển đi rồi? Sao lại thế được?
Cậu ấy … cậu ấy ko thể đi được. Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy Kim Nguyệt Dạ,vẫn còn chưa kịp hỏi cậu ấy mọi việc thì cậu ấy đã mất tăm mất tích.
Tôi chạy như bay về phía căn nhà trắng bên bãi biển,cậu ấy nhất định đang ở đó … Cậu ấy ko thể chưa nói lời nào đã lẳng lặng rời đi như thế. Có thể cậu ấy ko thích bị tôi quấy rầy, nhưng … nhưng cậu ấy ko thể rời đi … Không thể! Tuyệt đối lo thể …
Tôi đập như điên vào cánh cửa gỗ màu trắng, nhưng cánh cửa ko hề bật mở. Bên trong nhà lạnh ngắt như tờ,tôi chỉ thấy lòng bàn tay mình đau rát:
” Kim Nguyệt Dạ,cậu ra đây, tôi biết cậu ở trong đó, cậu mau ra đây!”
Tôi gắng hết sức đập cửa,âm thanh ấy dường như át cả tiếng sóng biển rì rào,nhưng trong phòng vẫn ko có chút động tĩnh nào.
Kim Nguyệt Dạ đã đi thật rồi ư? Chẳng nhẽ cậu ấy ra đi mà ko một lời nhắn gửi sao? Cứ như thế biến mất khỏi thế giới của tôi …
Kim Nguyệt Dạ , hãy trả lời tôi … Cậu đang ở đâu?
Tôi mím chặt môi,lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt lại giống dòng nước chảy ko bao giờ cạn, quệt ngang quệt dọc mà vẫn ko hết …
” Cháu gái,có chuyện gì vậy?” Sau lưng có một giọng nói khàn khàn già nua vang lên.
Tôi khóc nức nở,quay đầu lại thì thấy một bà cụ lớn tuổi đang xách phích đỏ đứng sau lưng tôi.
“Ơ,cháu xin lỗi bà ạ … ” Thấy bà cụ ngạc nhiên nhìn tôi,tôi vội vàng lau nước mắt,” Bà ơi,cháu … cháu đến tìm bạn.”
“Tìm bạn?” Bà cụ chậm rãi bước đến trước mặt tôi,” Cháu quen chàng trai sống ở đây à?”
Chàng trai ư? Bà cụ muốn nói đến Kim Nguyệt Dạ sao?
“Dạ … cháu … cháu … biết ạ … ” Tôi lẳng lặng gật đầu,niềm hi vọng trong lòng lại được thắp sáng một lần nữa,” Bà ơi, bà có biết cậu ấy ở đâu ko?”
“Ừm,cuối cùng cũng có người biết chàng trai ấy … ” Bà cụ nhíu mày,khẽ thở nặng nề,” Cháu gái à,bà là chủ căn nhà này. Thời gian trước,cậu ấy tìm đến bà,đưa một món tiền rồi nói muốn thuê ở đây 5 năm. Lúc đó bà cũng thấy rất ngạc nhiên,tại sao một đứa trẻ lại có nhiều tiền như thế? Hơn nữa từ ngày ở đây, ngoài việc mỗi ngày bà xách một phích nước nóng đến cho cậu ấy ra thì hầu như ko có ai tiếp xúc với cậu ấy cả, cậu ấy cũng rất ít khi đi ra ngoài. Bà đóan cậu ấy chỉ tầm một7,một8 tuổi thôi nhưng lại ko thấy đi học,cả ngày chỉ ở trong căn nhà gỗ này. Bà thật sự ko hiểu cậu ấy đang nghĩ gì nữa. Chẳng dám dấu cháu,bà thấy hơi lo vì lai lịch cậu ấy ko rõ ràng … ”
Bà cụ đặt phích nước xuống,lấy chìa khóa mở cái cửa ra,sau đó quay đầu lại nhìn tôi,nói luyên thuyên một hồi.
Thuê cả căn nhà gỗ này trong 5 năm ư? Ko thấy đi học mà chỉ lủi thủi trong căn nhà gỗ cả ngày? Tại sao Kim Nguyệt Dạ laị làm như thế?
“Cháu gái này,nếu cháu là bạn của cậu ấy thì vào nhà gặp cậu ấy xem sao.”
Bà cụ đẩy cửa bước vào,rồi quay người nhìn tôi,chỉ vào