Old school Easter eggs.
Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Black - Angel (Thiên Thần Bóng Tối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329800

Bình chọn: 9.5.00/10/980 lượt.

/>
Cửa phòng 102 đóng mạnh lại.

Giữa bóng tối, Băng vẫn nhận ra bàn tay ấm áp ấy… Nhưng nhỏ giật phăng nó ra.

- Đủ rồi, dừng lại đi… Băng!

- Anh lấy tư cách gì mà muốn tôi thế này thế kia?

- Tôi hiểu em đang nghĩ gì. Tôi hiểu cảm giác của em lúc này…

Phong vươn tay kéo Băng lại phía mình, cậu muốn vòng tay cậu sưởi ấm trái tim đang phẫn nộ ấy…

Nhưng Băng dùng cả hai tay xô mạnh Phong ra .

- Tránh xa tôi ra!! Anh thì hiểu gì về tôi? Đừng có nghĩ mình cái gì cũng biết!

- Có thể tôi không biết tất cả. Nhưng tôi cảm nhận được …trái tim tim đang đau đớn thế nào.

- Anh không thấy nực cười sao? – Trong bóng tối, hai ánh mắt như giao
nhau, tim Băng đập lệch 1 nhịp. Nhỏ xiết chặt hai bàn tay, nhỏ cần can
đảm… – Vì đã… yêu tôi, anh trai?

Quả tim Phong như bị ai bóp nghẹt.

- Không phải trò đùa đâu!

- Đùa? Thì ra anh nghĩ là đùa… Vậy tôi nói cho anh biết. Ngay từ đầu tôi đã biết quan hệ của tôi và anh nhưng tôi vẫn để anh yêu tôi! Tôi muốn
anh đau đớn khi nhận ra mình đã yêu một người không thể yêu!

- Đừng nói nữa…

- Ngay từ đầu, khi tôi bước chân vào khu biệt thự, khi tôi ở bên Lâm
Chấn Nam, rồi Lâm Chấn Khang, và cuối cùng là anh! Tất cả… đều nằm trong kế hoạch!

- Đủ rồi! – Có lẽ Phong đã biết điều đó, nhưng nghe từ miệng người con gái ấy nói ra, cậu vẫn thấy đau hơn.

- Anh sợ phải biết những điều đó sao? Hay anh sợ phải nhìn thấy bộ mặt
thật của tôi? … Có một chuyện anh còn chưa biết… Suốt thời gian ở bên
anh, tôi đã lấy Lâm Chấn Nam làm cái cớ để đưa anh vào tròng!

Tim Phong sững lại, rồi đau thắt lên.

- Em đang muốn làm tôi căm giận em? Hay tuyệt vọng vì sai lầm của mình?? … Dù em có là con người thế nào… em vẫn là người tôi yêu!

- Còn anh có muốn biết cảm giác mỗi lần tôi nhìn thấy anh? Căm phẫn! Khinh khi! Và ghê tởm!

- Vậy lời… em nói yêu tôi…

Băng nuốt khan, ánh mắt người con trai ấy vẫn chũ mục vào nhỏ. Cổ họng
nhỏ như nghẹn ắng lại, nhưng đã đi tới đường cùng rồi, quay đầu là vực
sâu! Băng đưa ánh chệch đi, tránh ánh nhìn ấy.

- Sao anh ngây thơ vậy? Bộ óc thiên tài của Lâm Chấn Phong đâu rồi? Anh
nghĩ tôi có thể yêu anh? Con trai kẻ đã giết cả gia đình hạnh phúc của
tôi, đã đẩy cuộc đời tôi xuống vực thẳm… Làm sao anh biết được cảm giác
của một đứa bé 4 tuổi, khi mà máu của mẹ nó nhuộm thẫm áo nó, khi mẹ nó
chết trước mặt nó.. Làm sao anh biết được cảm giác của một đứa bé 8
tuổi, lúc nào cũng sống chui lủi như một kẻ trộm cướp vì sợ bị sát hại.
Một tuần vài lần gặp cha, người thân duy nhất còn bên cạnh… Và rồi, ông
cũng theo mẹ nó ra đi, bước ra khỏi cuộc đời nó… Làm sao anh hiểu được?
Tôi hỏi làm sao anh hiểu được hả? Khi chỉ còn một mình lạc lõng giữa thế gian? 8 tuổi, tôi nhìn đời bằng đôi mắt cay nghiệt! Tôi muốn quên hết!
Quên hết! Nhưng kí ức ngày nào cũng hiện về! Chạy trong tâm trí tôi hệt
như một đoạn phim! Yêu ư? Anh nói là yêu sao? Tôi có thể yêu anh sao…

Một khoảng lặng. Hai trái tim đang đau nhói, đang run rẩy. Băng chậm rãi bước đi… lướt qua người Phong …

- Tại sao lúc ấy… em không đâm chết tôi đi …

Băng khựng lại.

- Bởi… tôi muốn anh chết dưới tay Lâm Chấn Đông! Mục đích cuối cùng của
tôi là… làm chính tay Lâm Chấn Đông giết ba người các anh, và chính tay
tôi giết ông ta!

Phong không đứng vững nổi. Cậu quỳ phịch xuống sàn. Như có ai đó đang
xuyên từng lưỡi dao vào tim cậu, như có ai đó bóp nghẹt khí quản cậu.
Đau! Chưa bao giờ đau như lúc này!



Băng guồng chân chạy đi. Nhỏ cứ chạy, chạy khắp các dãy hành lang, chạy
không suy nghĩ… Và rồi nhỏ cũng phải dừng lại, mồ hôi túa ra ướt mặt.
Băng ngồi phịch xuống, thở dốc. Và lần nữa, nước mắt nhỏ tràn mi…

“Con đã đúng phải không ? Cha mẹ nói là con đã đúng đi! Nhưng sao con thấy đau lòng thế này… con đau lắm….”



Phong bỗng thấy tim nhói lên từng đợt, dữ dội và đau đớn hơn mọi lần.
Một tay cậu giữ lấy ngực trái… Từ miệng Phong … máu tràn ra. Mỗi lần tim nhói lên, máu lại xộc lên miệng, lại tràn ra… Máu đỏ thẫm, rớt dọc áo
sơ mi, chảy loang thành một vũng dưới sàn…

Sinh ra ở hai thế giới. Định mệnh khiến họ gặp nhau. Định mệnh oan
nghiệt! Và họ đã đi quá xa… Liệu tình yêu có đủ sức phá tan khoảng cách? Hủy diệt bức tường ngăn giữa hai thế giới? Xóa bỏ mọi hận thù và toan
tính? Liệu tình yêu có thể? Hay tất cả.. đã là định mệnh…

Phòng 101

Khang như muốn phát điên lên! Cậu đi qua đi lại, rồi ngồi phịch xuống
giường, ôm đầu. Cậu có thể chắc chắn một điều, mình không đủ can đảm để
giết người con gái ấy! Dù Băng có phản bội cậu! Không! Không phải phản
bội, mà ngay từ đầu đã đặt bẫy và chờ cậu nhảy vào! Trên tất cả, điều
làm Khang muốn điên lên là cậu không thể rời bỏ người con gái ấy, cậu đã yêu thật lòng. Và Băng là em gái cùng cha khác mẹ với Khang! Em gái??
Hai chữ đó làm đầu Khang muổn nổ tung!!

Khang ngửa mặt lên trời, bật cười…