
…t…t…t…t…
Cánh cửa sắt lớn màu xám từ từ chuyển động. Thứ ánh sáng trắng tràn ngập khắp căn phòng rộng thênh thang, trải ra bên ngoài hành lang. Băng chậm rãi bước vào. Hai hàng vệ sĩ cúi đầu. Băng bước thẳng tới chỗ ngồi của
Lâm Chấn Đông. Khi bước qua Zan, hắn cũng khẽ cúi đầu. Wind thì nhìn
Băng bằng ánh mắt lo lắng nhiều hơn là khó chịu. Hắn thực sự lo cho
Phong.
Một chiếc bàn họp hình chữ U kê giữa căn phòng. Chấn Khang đã có mặt,
ngồi ở chỗ của mình. Phía trên cùng, Lâm Chấn Đông cũng đã an tọa với
một phong thái đầy quyền uy. Phía sau ông ta là hai tên sát thủ nhất mực trung thành.
- Đến rồi sao? Hôm qua con ngủ ngon chứ?
- Rất ngon! Hy vọng… ông cũng vậy! – Nghe qua chỉ giống như một câu hỏi
xã giao lịch sự nhưng ai tinh ý sẽ phát hiện sự mỉa mai trong đó.
Zan kéo ghế, Băng ngồi xuống. Trong tích tắc cô liếc nhìn Khang. Cậu
đang chú mục vào cô, cảm xúc thật khó diễn tả. Trên chiếc màn hình lớn
vừa chạy, hình ảnh trái đất thu từ vệ tinh hiện lên. Lâm Chấn Đông đang
truy cập vào hệ thống điều khiển thiết bị định vị tại thành phố Fensico. Một chiếc máy tính được Zan đặt trước Băng và một cái khác được đặt
trước mặt Khang. Bản đồ thành phố và các vùng đảo kề cận hiện sẵn trên
màn hình hai máy.
- Chấn Khang! Con điều khiển chính.
Khang đeo thiết bị nghe lên tai, chấp nhận như một điều hiển nhiên.
- Băng, nếu cần thiết con sẽ hỗ trợ Chấn Khang…
Băng cũng đoán Lâm Chấn Đông sẽ không để cô điều khiển hướng đi của xe
hàng, sợ cô sẽ giở mánh khóe nào đó hoặc dùng thiết bị nghe để liên lạc
với bên ngoài. Trên màn hình là vị trí khởi đầu của những chiếc xe hàng. Đêm qua nó đã được bí mật chuyển tới khu chứa hàng của một công ty
thiết bị gia đình cách đó chỉ hai dặm.
- Di chuyển đi! – Chấn Khang ra lệnh cho tên cầm lái xe đầu tiên. Trừ
hắn là cận vệ trung thành số một của Lâm Chấn Đông thì những người lái
xe còn lại đều là nhân viên của công ty vận chuyển. Không ai hay biết về thứ hàng phạm pháp cất giấu trong thùng xe.
- Rẽ trái! Sang đường SO-83 – Vẫn cách cũ, Khang cho xe di chuyển trên
tuyến đường ít trạm kiểm tra và chỉ toàn trạm đã mua chuộc từ trước.
Khởi đầu không có gì bất thường. Lâm Chấn Đông liếc nhìn Zan như muốn ra hiệu. Hắn bước tới gần chỗ Băng ngồi. Từ lúc này hắn sẽ theo sát cô.
Mọi cử chỉ, động thái của Băng phải được kiểm tra cẩn thận. Cô đang ngồi trước một chiếc laptop được kết nối mạng với bên ngoài nên không có gì
đảm bảo cô sẽ không giở trò. Zan liếc về phía ông chủ, khẽ lắc đầu. Hắn
thấy Băng đang yên vị, mắt chăm chú nhìn vào bản đồ trên màn hình. Không có gì khả nghi!
- Không! Tránh chúng đi!
- Cậu chủ… hình như chúng thấy rồi!
- Lũ ăn hại!!!
Lâm Chấn Đông nhìn lên màn hình. Hai tên cảnh sát tuần tra vừa rẽ từ ngõ tắt ra, có lẽ chúng đã chú ý thấy đoàn xe. Chúng chắc chắn sẽ báo ngay
về cục. Lâm Chấn Đông cũng vừa lắp thiết bị nghe lên tai.
- Thấy hai xe cảnh sát chưa? Xử đi!
- Cha! Nếu mười lăm phút nữa chúng không tuần tra qua đại lộ, lũ cớm sẽ phát hiện bất thường ngay.
- Xử đi rồi thế người của ta vào! – Băng lên tiếng, giải thích ngắn gọn.
- Ta cũng định làm thế! – Lâm Chấn Đông nhìn Băng với ánh mắt ưng ý.
Xe hàng vẫn an toàn. Khang liếc nhìn Băng, cậu chẳng dễ chịu gì khi bị
một đứa con gái ra lệnh như đấng bề trên như vậy. Khang khẽ chau mày.
Băng vừa vuốt tóc, cô có vẻ rất tập trung vào màn hình dù chẳng phải
người điều khiển.
30 phút sau.
- Ra tới trạm hải quan! – Khang thông báo
- Cẩn thận đấy – Lâm Chấn Đông lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Kiên nhẫn chờ chúng kiểm tra giấy tờ và hàng! – Khang ra lệnh cho tên cận vệ chở hàng.
Không khí trong phòng họp khá căng thẳng. Mọi con mắt đều hướng lên màn
hình lớn. Sáu tên ở trạm hải quan sẽ kiểm tra hàng trước khi đưa lên
contener chuyển lên tàu vận chuyển. Băng tỏ ra đang tiếp nhận thông tin
về xe hàng nhưng thực ra bộ não cô đang phân tích những dãy thông tin
phức tạp hơn nhiều.
- Tốt lắm! Người trên tàu đang đợi. Nhớ xử lí sạch sẽ mấy kẻ không phận sự!
- Thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Chấn Khang khá hài lòng.
Lũ hải quan cho qua! Có lẽ chúng ngại việc bồi thường cho vũ hội truyền
thống khi giữ xe hàng thủy tinh. Hàng đang đưa lên contener!
- Dễ dàng tới vậy sao? – Lâm Chấn Đông nghi hoặc – Lũ cảnh sát đâu chỉ là bù nhìn. Còn John Han nữa. Hắn chết ở đâu rồi???
- Sao cha lại nghi ngờ khi mọi việc tiến triển thuận lợi chứ?
- Thuận lợi sao? – Băng lên tiếng, mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình lớn- Hai viên cảnh sát vừa tiến vào trạm kìa!
…
- Cậu chủ! Lũ cớm yêu cầu dỡ contener chuyển hàng xuống kiểm tra.
- Khốn kiếp! – Khang điên tiết – Nói với chúng nếu trước 12 giờ trưa
không chuyển được hàng tới đảo thì chúng sẽ phải bồi thường.
- Em giải thích rồi. Chúng bảo chỉ mất một tiếng và đây là lệnh của cấp trên.