
c lắm! Hai cha con nhà anh!
Dứt lời, Băng quay phắt đi vào nhà.
Không khó hiểu khi Băng dần dần thay đổi tính tình. Ngoài
ba mươi, vẻ trẻ trung trên gương mặt giảm đi ít nhiều, nhưng Phong vẫn phong
độ, vẫn vẻ lạnh lùng... sát gái. Không biết bao nhiêu cô gái trong thị trấn,
ngoài ba mươi, ngoài hai mươi, cả gần hai mươi tuổi thi thoảng vẫn đến tìm Phong hỏi bằng được số điện
thoại, hay nhờ giúp này nọ. Dĩ nhiên là Băng tiếp, mà chỉ cần gặp Băng thì họ
từ bỏ hẳn ý định làm quen, tán tỉnh. Nhưng càng ngày Băng càng thấy không an
lòng nữa.
Băng ít khi ra ngoài, nhưng không phải bọn đàn ông trong
thị trấn không chú ý cô. Chỉ là dòm ngó vào, nhìn thấy Phong, thì họ hoàn toàn
dập tắt hi vọng.
- Ba đừng chỉ nhẹ nhàng khi mẹ to tiếng!
- Ba phải vào coi vợ ba như nào đây. - Phong định đứng dậy nhưng lập tức bị Vy kéo ngồi xuống.
- Ba lúc nào cũng vợ ba, vợ ba!
Vy trèo lên ngồi vào lòng Phong, hai chân vung vẩy, thích
thú.
- Tại sao
ba lấy mẹ?
Phong ôm
con gái vào lòng, vuốt tóc:
- Câu này
hình như Thiên đã hỏi.
- Tại sao
không kiếm người tốt với ba ấy, mẹ tính khí thất thường, là Vy thì Vy chịu
không được. Vì ... mẹ rất đẹp sao?
- Vì ba
yêu vợ ba.
Vy lắc
đầu, nheo mắt:
- Đàn ông
như ba trên đời xếp vào hàng quí hiếm, à không, tuyệt chủng!
Phong
cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vy:
- Ba yêu
Vy không?
- Nhiều
chứ!
- Vẫn ít
hơn mẹ chứ gì?
Phong lại
cười:
- Sao con
lạnh lùng với mấy tên nhóc trong thị trấn vậy? Hôm qua có một cậu nhóc đã chờ
ngoài cửa cả chiều.
- Exxx. -
Vy chậc lưỡi. -
Vy không quan tâm tên nào hết đâu, Vy yêu ba thôi. Mà ba, ba đừng đến trường
đón Vy nữa. -
Vy ngước lên nhìn Phong.
- Có
chuyện gì à? - Ánh mắt Phong dịu dàng nhìn con gái, tỏ ra lắng nghe.
- Vy không
thích! - Cô nhóc vùi mặt vào vai Phong, dụi dụi đầu như một con mèo con. -
Mấy cô giáo cứ hỏi về ba, cả đám con gái lớp Vy . Vy ghét họ.
Với Phong,
và cũng chỉ với Phong, Vy luôn trở thành một cô bé dễ thương, hiền lành, và
nũng nịu. Rất kì quặc nhưng cô nhóc từng nghĩ “Giá mình là mẹ”!
- Ba, ba
cứ kệ mẹ. Lơ đi một một lần, mẹ sẽ không bắt nạt ba nữa. - giọng Vy thì thầm. -
Tối ba qua ngủ với Vy nha.
Nhóc Vy
rất thích cảm giác này, dựa vào ba, cảm nhận mùi hương rờn rợn đặc biệt trên áo
Phong.
- Ba biết
rồi. Ba nghĩ giờ phải đi tìm vợ đây.
Vy bất
giác giang tay ôm chặt Phong - Không cho ba đi...
Chợt, có
tiếng điện thoại của Phong.
- Ba? Ba
làm gì khiến mẹ buồn? - Giọng Chấn Thiên trong điện thoại sốt sắng.
- Vợ ba
hiểu lầm thôi.
- Thế ba
chưa đi xin lỗi mẹ à? Con không ở nhà nên ba bắt nạt mẹ đúng không?
Phong chợt
cười:
- Nhóc...
- Con
không biết! Ba không xin lỗi mẹ đi con mua vé máy bay về đấy!
Nhóc Vy
rướn lên nghe giọng anh trai, bất chợt rút chiếc điện thoại trong tay Phong:
- Ba, để
con nói chuyện với anh Thiên!
Vy nhảy
xuống khỏi xích đu:
- Anh muốn
thì cứ việc về! Đừng có điều khiển từ xa như thế!
- A, bé
hả! Lâu không nói chuyện, nhớ thế!
- Em mừng
vì anh ra khỏi nhà đấy! Chưa gì mẹ đã gọi cho anh rồi hả?
- Không,
anh vừa gọi mẹ nói đang giận ba thôi.
- Không
phải lỗi của ba!
- Không mà mẹ giận à? Ai ya, anh có việc rồi. Lát anh gọi
lại cho, thơm bé cái...
Chưa kịp để Thiên nói hết thì Vy đã tắt phụt máy.
- Ba, sao ba không để anh Thiên đi học xa sớm hơn. Ngoài
ba ra, đàn ông thật là phiền!
Thiên tắt điện thoại, chuông cửa đang kêu.
- Tôi đến rồi... - Nhi đứng ngoài cửa, giơ túi đồ lên,toàn
thức ăn, đồ uống, nhưng lập tức cô quay phắt mặt đi. - Tôi đã bảo anh phải mặc áo rồi mới ra mở cửa cho tôi mà!
Thiên cười nhẹ, tránh sang một bên:
- Mặc vào cởi ra mất công! Vào đi.
Tay Thiên gãy, băng bó đã hai tuần nay. Cậu buộc Nhi phải “có trách
nhiệm”, ngày nào cũng qua nhà nấu cơm, dọn dẹp cho cậu, đi học ghi bài dùm, mua
đồ gì cũng phải mua. Nhi cảm thấy có lỗi nên buộc lòng răm rắp làm theo.
Anh lại mới ngủ dậy à? - Nhi đặt đồ lên bàn, nhìn khắp
xung quanh. Cô mới tới dọn sáng qua mà đồ đạc lại bày bừa vung vãi cả. Quần áo
giường một chiếc, ghế một chiếc, treo trên cửa một chiếc. Nhi lắc đầu:
- Nếu không bày, tay anh không yên phải không.
Thiên vẫn cởi trần, mặc mỗi chiếc quần jeans, thắt lưng
chưa cài hết, cậu mở tủ lạnh lấy ra lon bia lạnh uống một hơi.
- Tôi bày việc tôi, cô dọn việc cô. Tôi chưa dọn giường
ngủ nữa, vào dọn luôn đi.
Nói xong, Thiên ngồi xuống ghế sofa mở tivi xem, đôi mắt
cậu lập tức bị cuốn vào những cuộc đua xe, vẻ thích thú hiện rõ.
Nhi lại lắc đầu, bất lực. Cô vào phòng ngủ của Thiên dọn
dẹp.
Nhi gấp chăn, bỗng vài tấm ảnh bay ra. Cô cầm lên, chăm
chú nhìn. Những tấm ảnh rất lạ