
còn. Vậy là đã có người cũng bị
đẩy xuống dưới này? Vừa nghĩ Băng vừa lùi ra xa 1 chút.. Nhỏ bỗng chạm
vào thứ gì đó.. là những vật dài dài, nhẹ nhẹ có rất nhiều dứơi này mà
khi nãy Băng không đoán ra nổi là gì . Nhỏ từ từ quay đầu..và… Đôi đồng
tử giãn rộng, trong vài giây, Băng không thở nổi… NHỏ đang chạm vào…
những khúc xương sườn…. ngay bên cạnh, 1 bộ xương người nữa đang nằm
duỗi và không hề bị suy suyển.. hộp xương sọ trắng ngà ngà với 2 hốc mắt rỗng, sâu hoắm…
Băng lùi, lùi
dần…. bỗng, lại chạm vào thứ gì đó… 1 bàn xương tay với những đốt xương
choãi rộng và vài mảng thịt chảy ra chưa teo hết… Đốt sống lưng ớn lạnh, người Băng khẽ run lên… nhỏ lại lùi… lùi về phía khác… Ánh sáng từ đám
lửa cho Băng nhìn rõ hơn toàn cảnh căn hầm… Ngổn ngang.. ngổn ngang
những bộ xương người trong nhiều tư thế.. vài hộp sọ lăn lóc rời khỏi
thân. Băng không muốn thấy nữa! Quá khủng khiếp! Nhỏ nhắm mắt, lắc đầu
quầy quậy và chân vẫn đẩy người lùi dần… Bộp! Nhỏ đã dựa vào 1 bức
tường… Băng mở choàng mắt! Lạnh! Lạnh quá! Bức tường như phả trên lưng
nhỏ những luồng hơi lạnh, cảm giác như từ nhữg mảng băng Bắc Cực. Băng
lồm cồm đứng dậy, cố không chú ý đến những bộ xương… Nhỏ bước nhanh ra
xa bức tường, rồi quay lại nhìn nó. Đằng sau bức tường là phòng đông
lạnh sao? …. “Tháp làm lạnh!” – 1 ý nghĩ loé lên trong đầu Băng . Nếu
tầm hầm dưới cùng là lò phản ứng thì tầm trên này phải có tháp làm
lạnh!... Về đêm sẽ hoạt động công suất cao… Băng sẽ đóng đá nếu ở đây
mất. Vừa suy nghĩ cách cứu mình… nhỏ vừa lùi vài bước . Dẫm lên vài
thanh xương, Băng khẽ nghiến răng chống lại nỗi sợ hãi… Tự nhủ phải bình tĩnh… bình tĩnh!! Rầm!!!
Băng vướng chân
vào 1 vật gì đó to lớn và ngã rầm xuống .. Vật đó nằm sát góc tường.
Băng xoay người dậy, mắt nhìn thấy không lớp áo bò, cảm thấy tay mình
vừa dính thêm máu… Băng từ từ nhìn lên và lập tức… ngã ngửa ra sau, suýt chút là hét lên rồi.. Nhỏ vừa ngã vào… 1 tên tội phạm với thân hình to
lớn… đang nằm sóng soài dưới sàn! Hắn đã chết! và đôi mắt mở trợn ngược… như đang nhìn Băng!! Băng thấy từ hốc mũi, miệng và tai hắn, máu đen
chảy ra và chưa khô. Có lẽ hắn mới chỉ chết được vài ngày. Bàn tay Băng
nắm chặt lại, răng nghiến vào nhau mà vẫn nghe lập cập…Nhỏ quyết định bò ra chỗ khác và lần này nhìn đường để không chạm vào thứ gì kinh khủng
nữa.
Làm sao để ra khỏi đây? Băng ngồi co ro 1 chỗ, 2 tay ôm đầu gối, mắt nhìn đám lửa cồn sắp
cháy hết.. Đầu cố suy nghĩ tìm cách, và đám lửa cháy rụi khi Băng chưa
nghĩ ra được giải pháp nào.
Thu mình trong
bóng tối, Băng đang cố đè nén nỗi sợ hãi ám ảnh ngày 1 phình to ra. Mình nhỏ trong căn hầm đầy xương và cả xác chết.. chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ
làm toàn thân nhỏ run lên, mồ hôi túa ra làm nhớp nháp những vết máu đã
bết lại trên tóc, mặt và cổ Băng … Giữa bóng tối, 1 lần nữa Băng lại
thấy cái tia sáng nhỏ nhoi từ 1 lỗ hổng trên bức tường…
……….
2h sáng.
Sheely vẫn đứng ngồi không yên trong phòng Chấn Khang , vừa lo lắng cho người tình của cậu chủ, vừa lo lắm cho Khang .
Rầm!!!
Khang bước vào,
quần áo xộc xệch và lấm lem vài vết máu. Cậu vứt phăng chiếc lưỡi trai
đen lên giường. Vài tên đàn em cũng bước vào sau.:
- Cậu chủ! Lúc đó ra tay chúng ta vẫn có cơ hội lấy lại kho hàng. Sao cậu chủ lại cho rút?
- Chỉ có 1 nửa số đàn em! Ta không làm việc gì mà không chắc chắn sẽ thắng!
- Thế sao cậu chủ lại nói chỉ cần 1 nửa cũng xong được? Thật mâu thuẫn! Em
thấy không phải vì chỉ có 1 nửa số anh em hay vì sợ lũ cớm, mà chính cậu chủ không tập trung được để hành động!
- Im miệng! – Khang gắt lên – Cút về chỗ của chúg mày cho tao! Không ai
trong chúng mày có quyền phán xét tao! Ở đây, tao hay chúg mày là chủ??
Khang càng lúc càng giận dữ, đám đàn em biết không nên nói thêm gì lúc này, cùg cúi đầu và bước ra ngoài.
- Thất bại, vì cậu chủ mất tập trung sao? – tay quản lí đang tiến lại phía Khang
- Tìm thấy cô ấy chưa?
- Là vì lo lắng cho cô ấy sao?
- Thằng điên kia!!! Tao hỏi tìm thấy cô ấy chưa???
- Chưa ạ! Theo rõi camera thì có lẽ vẫn ở trong phòng với lũ chó hoang!
- Mày!!! Tao đã dặn mày thế nào? Tao để người lại ở nhà để trưng bày sao mà không đi đưa cô ấy về ? Hả??
- Em đã tìm rồi! Nhưng không thấy đâu cả, chúng đã giấu cô ấy đi và nói
chẳng làm gì sai! Không lẽ em bảo chúng, tao đã xem trên camera và thấy
cô ấy bị đưa vào phòng chúng mày?
- Việc quái gì phải nói với lũ khốn đó! Giết cả lũ đi cho nhanh!!
- Không đc! Ông chủ đã ra lệnh khi cậu nhận quản lí lũ tội phạm đó, là không
được để bất kể tên nào chết trước khi chúng giúp ích được gì . Cậu vừa
để mất cả kho hàng mấy triệu USD, giờ còn gây ra chuyện này nữa… ông chủ sẽ…
- Đừng có nhắc đến cha tao! – Khang đã hạ giọng, nuốt khan vì nghĩ đến sự
nghiệp của mình – Dù sao tao cũng không để lũ khốn đó làm gì đến người
tình của tao đâu!
- Vì cậu chủ… đã yêu cô ấy rồi?
- Không! Vì dan