
o từ chối quảng cáo thật sự là “nhân họa đắc phúc”, có thể coi đó là vận may từ trên trời xuống.
“Vậy sao?”
Âu Thần thu ánh mắt nhìn Hạ Mạt về, anh thản nhiên nhìn Giám đốc quảng cáo, ánh mắt băng lạnh. Lạc Hi chính là người tình của cô ấy. Xuất hiện trong ánh hào quang muôn trượng ở quảng trường Cầu Vồng, anh ta nắm tay cô hát, một ngôi sao lớn mới có khí thế và phong thái như vậy; trong bệnh viện, anh ta hôn cô quá đằm thắm thiết tha. Lần này đồng ý tham gia diễn xuất tất nhiên nguyên nhân chính là cô.
Ánh mắt Âu Thần đóng băng lại.
Một độc ý tàn khốc vụt qua trong đầu…
Thà rằng hủy bỏ quảng cáo này…
Chứ tuyệt đối không cho cô và Lạc Hi cơ hội hợp tác!
“Thiếu gia…?”
Giám đốc quảng cáo rùng mình một cái, như một làn gió lạnh thổi quá, mồ hôi trên người anh ta đột nhiên biến mất.
“Vậy thì cố gắng lên”.
Gương mặt anh tuấn của Âu Thần như đóng băng, cằm dưới bạnh ra. Anh quay người rời phòng họp, liếc nhìn lần cuối Hạ Mạt. Sắc mặt cô đã hồi phục, cô đang nói rất nhỏ chuyện gì đó với Trân Ân, hình như cảm thận được ánh mắt Âu Thần, Hạ Mạt cũng quay lại nhìn.
Cô ngơ ngác nhìn, nụ cười ngưng trên môi.
Chỉ thoáng vài ba giây ngơ ngác, ánh mắt Hạ Mạt lại điềm tĩnh như cũ, quay về với nụ cười trên môi, tiếp tục cùng Trân Ân nói chuyện làm như không để ý tới Âu Thần.
Âu Thần rời phòng họp, sau lưng toát lên vẻ đau khổ và cô độc kinh hồn, cảm giác đó cực kỳ mãnh liệt khiến tất cả nhân viên công ty Lỗi Âu đang có mặt ở đó ngẩn người ngơ ngác không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Phòng họp im lặng vài phút.
Nhưng mọi người đều hoan hỉ trước việc Lạc Hi gia nhập tập đoàn, chẳng ai còn hơi đâu nghĩ đến thái độ băng lạnh của Thiếu gia, tiếng vỗ tay hoan hô lại bừng lên trong phòng họp!
***Cuộc họp của công ty Lỗi Âu kết thúc rồi mà Trân Ân vẫn đắm chìm trong sung sướng không sao thoát ra được. Cô vừa đi vừa kéo tay Hạ Mạt, liên tục đoán này đoán nọ tại sao Lạc Hi tự dưng lại xuất hiện đúng lúc như chuyện từ trên trời rơi xuống vậy. Hạ Mạt tuy mỉm cười lắng nghe Trân Ân, nhưng trong lòng cô lại không phẳng lặng.
Đối mặt trước số phận, cô yếu đuối đến thế sao?
Giống như khi đối mặt với con sóng lớn của đại dương bao la, nhận ra ngay mình sẽ bị hủy diệt trong phút chốc, nhưng lại như có một phép lạ kéo cô lên cao, đưa tới một miền hạnh phúc sung sướng cô không bao giờ nghĩ tới. Vậy mà kết quả còn vượt quá sự mong đợi, nhưng, nếu như đó thật sự là một con sóng dữ, có phải là, cô sẽ bị đánh tan như những bọt bong bóng.
Nghĩ tới đây.
Tinh thần Hạ Mạt không khỏi chán nản.
Nhạc chuông điện thoại reo.
Hạ Mạt rút điện thoại ra, màn hình sáng nhấp nháy ba chữ, cô ngạc nhiên, chưa vội bắt máy. Lúc đó, Trân Ân nhòm vào kinh ngạc nói:
“Đào Thục Nhi? Cô ta tìm cậu làm gì?”
Hạ Mạt do dự vài giây, sau rồi cũng bấm nút nghe. Trân Ân nhìn Hạ Mạt, đôi mắt hiếu kỳ, chỉ thấy toàn Đào Thục Nhi nói, Hạ Mạt thi thoảng đáp vài câu. Trân Ân không nghe ra rốt cuộc họ nói với nhau những gì.
Một lúc sau Hạ Mạt gấp máy lại, cô bảo với Trân Ân:
“Mình có chút chuyện đi trước nhé”.
“Đi gặp Đào Thục Nhi à?”
“Ừ”.
“… Chuyện đó…”, Trân Ân do dự hồi lâu, ấp a ấp úng, “… Hạ Mạt này, người muốn bắt cóc cậu là Đào Thục Nhi, có phải không?”
“…”
“Thực ra, hôm đó thử vai diễn, cô ấy đã có những biểu hiện mờ ám… vừa rồi ở công ty, Vi An…”
“Đừng nghĩ nhiều…”
“Nhưng, nếu như đúng là cô ấy làm, cậu đi gặp cô ấy tùy tiện thế này, liệu có…”, Trân Ân sốt ruột nói, chuyện quảng cáo trước mắt thuận lợi như vậy, ngộ nhỡ Hạ Mạt rơi vào cạm bẫy của Đào Thục Nhi…
Hạ Mạt mỉm cười nói:
“Yên tâm đi”.
Trân Ân nhìn nụ cười của Hạ Mạt, cuối cùng cũng bị thuyết phục.
***Trụ sở Đài Truyền hình KTV.
Chiếc sofa màu đỏ rực, màn hình ti vi đang chiếu hình ảnh MV.
Khi Hạ Mạt đẩy cửa phòng thuê bao bước vào, Đào Thục Nhi đang ngồi trên sofa, tay cầm micro, không có dấu vết những giọt nước mắt nhưng giọng hát lại đang tắc nghẹn.
Nghe tiếng cửa mở.
Đào Thục Nhi ngoái đầu, cô nhìn Hạ Mạt thẫn thờ, ánh mắt âm u, đau khổ, chua xót tràn đầy trong đôi mắt, hai hàng nước mắt từ từ chảy trên gương mặt xanh xao của cô. Hạ Mạt ngạc nhiên ngồi xuống bên, đưa tay lên trán Thục Nhi thăm nhiệt độ. Nóng rực.
“Cậu bệnh sao?”
Hạ Mạt nói nhỏ. Đào Thục Nhi không muốn nói, chỉ lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Hạ Mạt mở cửa đi ra ngoài gọi phục vụ tới nhờ anh ta lấy nước ấm và thuốc hạ sốt. Người phục vụ khiếm lỗi giải thích ở đây không có thuốc. Hạ Mạt đưa chút tiền lẻ bảo người phục vụ ra tiệm thuốc nào gần đó mua thuốc hộ.
Sau đó đóng cửa phòng lại.
Đào Thục Nhi nói trong nước mắt: “Sao lại quan tâm đến tôi… lẽ nào… cậu vẫn coi tôi là bạn của cậu?”
“Đúng vậy”, Hạ Mạt điềm tĩnh đáp.
Đào Thục Nhi