
cách chính thức phát hành đĩa hát hay không. Càng nói càng khó chịu, Khả Hân ngồi khóc sụt sùi. Đới Tây cười mỉa, nói: “Thói đời này đâu có chuyện chỉ dựa vào thực lực mà có thể dùi được lỗ thủng để chui ra”.
Phía bên kia, Hạ Mạt vẫn trầm mặc luyện múa.
Anh Sâm thấy ba cô gái không còn tâm trí để luyện tập đành phải cho nghỉ sớm. Nhóm Đới Tây buồn bã bỏ đi. Khi A Sâm vào nhà vệ sinh quay ra thu dọn đồ, anh phát hiện Hạ Mạt vẫn đứng đó nhảy múa theo điệu nhạc.
Cô ấy chú tâm luyện.
Phòng tập trống vắng, Hạ Mạt một mình đơn độc, mềm mại uyển chuyển nhảy múa theo điệu nhạc, những bước nhảy non nớt cứng nhắc lúc trước đã dần dần mất đi. Không biết từ lúc nào, Hạ Mạt đã lột xác bừng tỉnh biến thành con thiên nga xinh đẹp tao nhã.
Mắt A Sâm sáng lên, anh bước lại gần hướng dẫn những bước nhảy cho Hạ Mạt.
Trời chiều say mê mẩn.
Ráng chiều đầy ắp bầu trời.
Hạ Mạt cuối cùng cũng rời phòng tập.
Cô bước ra ngoài công ty đi về hướng bến xe bus. Chà, cũng hơi mệt thật, hai chân mỏi nhừ run nhè nhẹ. Nhưng cô lại không kiềm chế được niềm vui trong lòng, vừa rồi, lần đầu tiên thầy A Sâm đã khen ngợi, đã khẳng định sự tiến bộ của cô vượt xa ngoài dự đoán của thầy. Thầy A Sâm đã xin lỗi mong cô bỏ qua những gì lúc đầu thầy từng chê cười, chế giễu cô.
A…
Cô hít thở thật sâu.
Thật là vui! Vui! Vui! Xúc động khiến Hạ Mạt sung sướng kêu lên như đứa trẻ con. Đúng rồi, cô phải về nhà ngay, tuy lúc này chưa thể nói với Tiểu Trừng cô đang thử bước chân vào làng giải trí, nhưng cô rất vui và muốn cùng Tiểu Trừng chia sẻ tận hưởng niềm vui này.
Cô mỉm cười bước thật nhanh tới bến xe bus.
Bim, bim…
Tiếng còi xe vang lên.
Một chiếc Ferrari màu trắng đi ngang qua trước mặt Hạ Mạt, kính xe hạ xuống, ánh mắt Lạc Hi có một làn sương mù dày đặc liếc xéo Hạ Mạt một cái, hình như anh đang thích thú thưởng thức bộ dạng kinh hãi của cô.
Rồi Lạc Hi mở cửa bước ra.
Dưới bầu trời đầy ráng chiều.
Gương mặt tuyệt mỹ của Lạc Hi, chiếc áo màu xanh nhạt đường nét tinh tế, tay áo xắn lên gọn gàng, trông rất gợi cảm như một chàng hoàng tử vừa trút bỏ bộ lễ phục sau buổi dạ tiệc hào hoa.
Lạc Hi đứng trước mặt cô mỉm cười.
Hình như đã ngồi trong xe đợi cô rất lâu rất lâu.
“Hey!”
Giọng Lạc Hi khàn khàn gọi Hạ Mạt.
Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người.
Hạ Mạt bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh, anh cười thản nhiên nhưng để lộ cái cảm giác ngạt thở từng bị người ta xúc phạm. Giây phút này, cô không biết đó có phải là do ảo giác của mình không, cô có thể mờ ảo nhận ra sự hối tiếc, sự oán hận và sự mỉa mai trong sâu thẳm tĩnh mịch trong đôi mắt anh.
“Chào anh.”
Cô bình tĩnh mỉm cười với anh.
***Nhà hàng kiểu Pháp.
Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa màu đỏ, nhạc sĩ violin đang kéo khúc nhạc tình lãng mạn.
Khách không nhiều.
Một vị trí rất yên tĩnh, bên cạnh những chậu cây che khuất.
Lạc Hi ngồi đối diện Hạ Mạt.
Ánh mắt anh như làn sương buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh nói: “Anh là Lạc Hi”.
Đôi mắt trong veo ngước nhìn đáp trả: “Em đã nhớ ra anh”. Anh thở dài, “Nhưng, gặp lại bạn cũ chỉ như vậy thôi sao?”.
Cô đưa tay ra, mỉm cười, “Rất vui mừng một lần nữa lại có thể gặp được anh”.
Lạc Hi nắm lấy tay cô, bàn tay cô ấm áp, tay anh lại mát lạnh. Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đen như mã não mang một tình cảm sâu sắc, anh nắm chặt tay cô trong tay mình, thật lâu, thật lâu không buông.
“Em biết không?” Anh giễu cợt.
“…”
“Anh cho là em sẽ quên anh. Hồi đó em nói với anh, em sẽ không muốn nhớ đến anh nữa, vì thế anh nghĩ là thực sự em đã hoàn toàn cho anh vào dĩ vãng.”
Bàn tay cô nắm chặt.
Giọng nói của anh sao yếu đuối thế khiến cô thiếu chút nữa đã nói với anh rằng cô không hề quên anh, nhưng sự giễu cợt trên làn môi lại khiến cô cảnh giác cao độ.
Cô cười, “Anh không phải là người có thể dễ quên thế được”.
Vừa nói cô vừa thử rút tay ra khỏi bàn tay anh, không ngờ anh càng nắm chặt hơn.
“Anh hận em.” Lạc Hi nửa như đùa nửa như thật nói, “Anh hận em vì em một chút đấu tranh cũng không có, nhất định buộc anh phải ra đi, coi anh là thứ đồ chơi không còn hứng thú gì nữa”.
“Lạc Hi…”
“Nhưng, bây giờ anh lại thấy cần phải cảm ơn em. Nếu như không phải là em buộc anh phải ra nước ngoài, anh sẽ không có cơ duyên bước chân vào làng giải trí, sẽ không thể có địa vị và thành công như ngày hôm nay.” Anh lật tay Hạ Mạt lại, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cô.
Hạ Mạt kinh ngạc quá đỗi, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bỏng rát từ lòng bàn tay tràn ra, chạy ngược lên lồng ngực. Không nể nang gì nữa, cô rút tay mạnh ra, nhưng Lạc Hi nắm rất chặt. Trong thoáng