
lạnh. Cô hối hận lúc đó quá nóng giận, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ đánh Tiểu Trừng, giờ phút đó, sự buồn rầu, giận dỗi đột nhiên khiến cô không sao kiềm chế nổi bản thân nên đã hành động như vậy? Nhưng, nếu đánh Tiểu Trừng một tát, có thể sẽ khiến đứa em trai nghĩ cô thật sự vì dục vọng bản thân nên mới tiến vào làng giải trí, cái tát đó có thể khiến em trai cô không còn phải lo lắng, đau lòng hổ thẹn để tiếp tục con đường nghệ thuật… cái tát đó đã rơi xuống tuy trong lòng cô vừa đau vừa xót, nhưng tuyệt đối không hối hận.
“Em nhất định phải làm ca sĩ”.
Gương mặt cô thoảng hiện thần sắc kiên định.
Lạc Hi nhìn cô không hiểu lý do vì sao, cuối cùng, gật đầu nói:
“Được”.
Nói rồi anh vẫy người phục vụ kêu tính tiền, đoạn đứng dậy nắm lấy tay Hạ Mạt kéo về phía cửa nhà hàng. Những người khác đang ngồi trong nhà hàng lúc này mới phát hiện Cự tinh Thiên Vương Lạc Hi đã ngồi cùng nhà hàng với họ, từng người, từng người một đứng bật dậy vừa kinh ngạc vừa thích thú nhìn theo anh.
Hạ Mạt bị Lạc Hi kéo đi, không biết anh muốn làm gì, giãy giụa nói nhỏ:
“Lạc Hi…”
Lạc Hi quay đầu lại, nháy mắt cười với cô, “Lại đây với anh”.
***Sân khấu trống vắng.
Rèm nhung che cửa màu boóc đô ngăn tất cả mọi tia sáng chiếu vào, giống như màn đêm, những hàng ghế khán giả trống trơn, không một bóng người. Trên sân khấu chỉ có một quầng sáng đèn, ánh đèn trắng như tuyết chiếu chính giữa sân khấu.
Doãn Hạ Mạt đứng trong quầng sáng đó.
Lạc Hi ngồi bên chiếc đàn piano, ngón tay anh lướt trên những phím đàn đen trắng, nốt nhạc mềm mại nhảy múa tiết tấu bài hát Kim cương.
Nhà hát giao hưởng Bảo Lai ban ngày tuyệt đối không ai có thể đặt chân tới được, Hạ Mạt không hiểu làm thế nào Lạc Hi lại thuyết phục được giám đốc nhà hát một cung hai kính nghênh tiếp cô và Lạc Hi vào, sắp xếp lo điện đóm xong rồi cùng các nhân viên bỏ đi hết.
Trong khu vực sân khấu nhà hát rộng lớn như vậy chỉ có hai người, Lạc Hi và cô.
“Em hát bài này rất hay”.
Những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, nụ cười trên môi anh. Thật ra năm năm trước anh chưa bao giờ trực tiếp nghe một mình cô hát, lần nào cũng là cô và Tiểu Trừng cùng nhau hát, cùng nhau hát múa. Hôm ở quảng trường Cầu Vồng là lần đầu tiên anh được nghe tiếng hát của cô, tiếng hát đầy ma lực hấp dẫn, đầy tình cảm quyến rũ. Có lẽ, cô phải trở thành ca sĩ thật sự.
“Anh nghe thấy rồi à?”, Hạ Mạt ngạc nhiên. Không phải anh tình cờ đi qua thấy cô sao? Sao lại có thể nghe cô hát được?
“Đúng thế. Hôm đó anh đã tới quảng trường Cầu Vồng rất sớm, đậu xe ở một nơi em không thể nhìn thấy, chờ đợi rất lâu, cho tới lúc em hát bài hát này”. Anh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười, “Hát lại một lần nữa bài này cho anh nghe, được không?”
Cô nhìn về anh.
Trong đôi mắt anh, ánh sao mềm mại dịu dàng, “Chị có một mình anh là khán giả, chỉ hát cho riêng mình anh nghe, được không?”
Trên sân khấu trống trải.
Trong quầng sáng trắng dịu nhẹ.
Đối diện với những hàng ghế khán giả trống trơn.
Doãn Hạ Mạt bắt đầu cất tiếng hát.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương cho cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Ai ai cũng đều yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tỳ vết
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền…
…
Hạ Mạt đã hiểu dụng ý của Lạc Hi. Anh đưa cô tới đây để cô quen với sân khấu, để cô có được cảm giác thân thuộc khi đứng hát trên sân khấu, để cô có thể loại bỏ cảm giác trái tim bị đông cứng, không sao cất nổi tiếng hát trước đám đông.
Đây cũng là hy vọng mà chính cô cũng muốn đạt tới.
Muốn trở thành ca sĩ, trước hết, cần phải học cách hát trước mặt đám đông. Cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, Hạ Mạt hát, điều chỉnh ý nghĩ, muốn nhắm mắt lại để tránh không nhìn hàng ghế khán giả, nhưng cô cưỡng bức bản thân phải mở to mắt nhìn thẳng xuống sân khấu.
Không cần sợ, Doãn Hạ Mạt, mi không còn là cô bé không chút sức lực năm đó nữa. Móng tay cái bấm sâu vào lòng bàn tay thật đau, Hạ Mạt tự nhủ lòng. Cần phải quên đi quá khứ mới có thể đạt được những gì mình mong muốn. Doãn Hạ Mạt, mi không được phép một lần nữa làm cô bé con toàn thân run rẩy đứng trên sâ