
vương, con đường gạch ẩm ướt, ánh sao sáng mờ nhạt, nụ cười anh dịu dàng đẹp nồng nàn, mùi cơ thể quẩn quanh bên hơi thở cô. Cô ngước nhìn anh, trong giây phút ấy, đôi mắt cô đột nhiên hoảng hốt thất thần. Làn gió nhẹ thổi qua, cô bấm nhẹ ngón tay cái vào lòng bàn tay, đôi mắt mới từ từ trở lại thản nhiên là lãnh đạm.
Lạc Hi thất vọng nói: “Hạ Mạt, quá lý trí nhiều khi sẽ trở thành vô vị”.
Cô nhạt nhẽo nói: “Chung quy còn thú vị hơn so với việc bị anh trêu đùa”.
Đôi mắt anh đột nhiên sáng rực, “Trêu đùa? Thế thì vừa rồi em đã động lòng phải không?”.
Cô ân hận cắn chặt môi quay mặt đi, nhưng rồi lại cảm thấy làm vậy chính là đang thừa nhận, và rồi cô lại vội vàng quay mặt lại.
Chính vào giây khắc này, đôi môi cô bị khóa chặt.
Anh hôn cô thật nhẹ.
Con đường nhỏ đã xanh giữa đêm khuya tĩnh mịch sâm thẳm.
Hai bên đường, tường rào cao vút.
Ánh sao nhạt nhòa.
Đèn đường mờ ảo.
Bờ môi anh lành lạnh, đôi môi cô buốt giá.
Anh cúi xuống hôn cô thật nhẹ, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.
Anh nhìn vào đôi mắt cô, hôn cô dịu dàng, nhè nhẹ, lạnh giá.
Tưởng như sợ cô không nhớ hay chính mình sẽ quên, anh nhìn mãi vào đôi mắt trong veo màu hổ phách, hôn cô.
Đêm khuya.
Bóng hai người nghiêng nghiêng đổ dài trên mặt đường đá xanh ẩm ướt.
Ngón tay Hạ Mạt bắt đầu run rẩy nhưng cô vẫn cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh như màn đêm: “Nếu như đây là cách anh hy vọng được trả ơn thì em sẽ không bao giờ thiếu nợ anh nữa…”, nói đoạn cô xoay người định bỏ đi, hơi thở lạnh lùng băng giá.
Lạc Hi tóm chặt lấy tay Doãn Hạ Mạt: “Hạ Mạt, em thích anh”.
Cô nhắm mắt, lòng thầm buông lời nguyền rủa, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, cô đáp lại vẫn bằng âm thanh lạnh lùng ngày thường:
“Xin lỗi, em không thích anh”.
“Thật sao?”
Anh nhếch môi, bàn tay kéo cô lại thật mạnh. Cô không ngờ anh lại dùng sức mạnh đến vậy, trong phút giây không phòng bị, người cô loạng choạng dúi vào ngực anh. Anh vòng tay ôm chặt cô, qua lớp vải bàn tay anh nóng rực thiêu bỏng da thịt cô.
“Thừa nhận đi…”. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “thừa nhận em thích anh đi, có gì khó khăn đâu?”. Âm thanh bồng bềnh dập dờn trong gió đêm, xoay vòng lưu luyến tới tận những vì sao trên bầu trời cao tít.
Trong đêm khuya tĩnh mịch.
Sương trắng bao phủ dày đặc.
“Thừa nhận đi, anh và em thuộc về cũng một kiếp người”.
Những ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt ve trên khuôn mặt cô, ngón tay anh lành lạnh, nhưng trên má cô lại hằn sâu những dấu vết bỏng rát.
“Giữa hai ta có lực hút của những kẻ cùng cảnh ngộ, do đó, chúng ta đã thích nhau từ cái nhìn đầu tiên. Vì anh đã thích em mãnh liệt như vậy nên mới dùng những hành động theo bản năng trẻ con mà em không thích để hấp dẫn em. Em cũng vì căm ghét bản thân mình bị anh lôi cuốn nên mới kịch liệt chống đối anh như vậy. Có đúng không?”
Trong màn sương đêm, đôi mắt anh trong suốt tĩnh lặng, “Hạ Mạt, đây là số mệnh của chúng ta. Sao không thừa nhận mà muốn chống lại, em và anh có trên đời này là để yêu thương nhau…”.
Gió đêm nhẹ thổi.
Cô cố gắng giữ vững sao cho mình thật lãnh đạm.
Cô biết cô đang bị anh thôi miên.
Cô biết anh đang dùng cái đẹp và lời nói của mình mê hoặc cô, bắt cô làm tù binh.
Cô biết anh đang muốn gì.
Nhưng…
Sắc đêm vẫn thế.
Sương đêm vẫn vậy.
Lạc Hi vẫn cô đơn ưu tư như ngày nào.
Mệt mỏi vẫn tồn tại trong con người cô.
Đêm hè đẹp trầm lắng.
Con đường nhỏ sâu thẳm tĩnh mịch.
Dãy đèn đường mờ ảo hư vô.
Khi Lạc Hi cúi đầu, một lần nữa anh lại đặt nụ hôn lên bờ môi cô, Hạ Mạt đờ đẫn khép mi lại.
Lúc đầu anh hôn cô thật nhẹ nhàng, nhẹ như hạt sương mai, dịu dàng, trăn trở.
Càng hôn càng đắm say, đôi môi anh càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng.
Nụ hôn cuồng nhiệt bỏng rẫy.
Nụ hôn tràn đầy hơi thở thèm khát, anh ôm cô thật chặt, ép sát người cô nóng rực vào mình, anh hôn cô cuồng si.
Bờ môi anh, bờ môi cô hút chặt vào nhau bật rên khe khẽ, hai gương mặt bừng đỏ, nhịp đập trái tim điên cuồng.
Nụ hôn cháy bỏng, trong đôi mắt anh làn sương nhạt nhòa, làn da anh đẹp tựa hoa anh đào, anh nhìn cô mê loạn, đắm say.
Đáng chết, anh chỉ muốn phá vỡ nét lạnh lùng lãnh đạm trên gương mặt cô; đáng chết, anh thừa hiểu không được hôn cô như thế. Chỉ được hôn cô thật nhẹ, như vậy anh mới không đến nỗi ngập quá sâu vào, như thế anh mới còn có thể khống chế được lý trí bản thân.
Còn như nụ hôn này anh cảm giác mình đang phát điên phát rồ, như sắp chết đến nơi. Cô là liều thuốc độc, anh thừa biết hôn vào là sẽ chết, nhưng, anh không buông được cô! Anh không buông được cô!
Thôi dù có chết cũng sẽ chết với nụ hôn này!
Người Hạ Mạt rực cháy.
Máu trong cô