Teya Salat
Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325162

Bình chọn: 8.00/10/516 lượt.

h mặt trời chiếu sau lưng cô, bóng dáng mang sự lạnh lùng và sự tuyệt tình, giống hệt trong những cơn ác mộng anh thường gặp…



Trong nhà kho phế thải.

Giọng của cô mang chút tình cảm dịu dàng. Âu Thần ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm trong lòng, đôi mắt cô như đong đầy nước mắt, làn môi trắng tựa như hoa bách hợp, gương mặt với nụ cười dịu dàng.

Trái tim Âu Thần đột nhiên tĩnh lặng.

Tự dưng anh muốn đưa ngón tay đụng vào má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đụng lên làn da cô, tại sao lúc nào cô ấy cũng dễ dãi đến vậy, dễ dãi tới mức khiến anh đau lòng.



“Chúng ta đã từng yêu thương nhau, đúng không?”

Hơi thở Âu Thần nhè nhẹ, hơi rối loạn. Năm năm nay, vô số lần trong cơn ác mộng của anh một cô gái xuất hiện, nhưng không bao giờ nhìn rõ gương mặt cô gái đó, trái tim anh tan nát và đau đớn đến không thở được, bất luận anh gào thét thế nào, cô gái đó cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn anh một lần…

Chính là cô…

Đúng không…

Lúc này đây.

Trên giường bệnh trái ga trắng muốt, Hạ Mạt đã không còn sợ hãi, thất kinh, lúng túng, luống cuống, cô đã bình tĩnh trở lại, đôi môi trắng bệch, lông mày giãn ra, đôi mắt u sầu nhìn Âu Thần.

Ráng chiều bao phủ khắp bầu trời, gương mặt quý tộc lạnh lùng và ngạo mạn của Âu Thần như khảm sắc vàng, đôi mắt ẩn chứa một tình cảm mãnh liệt. Trái tim cô tái tê loạn nhịp, nhói đau, đúng là đã mất ký ức ư, thế thì tại sao, anh vẫn là anh như năm năm trước, thậm chí ánh mắt anh đằm thắm nhìn cô chẳng khác chút nào.

Nhưng…

Có lẽ chính là vì đã mất ký ức…

Nhạt nhòa hờ hững, cô nhớ lại tối hôm đó dưới gốc cây anh đào năm năm về trước, gió đêm thổi lành lạnh, anh đau khổ tuyệt vọng nhìn cô, thần sắc cô lạnh lùng, cô quăng sợi ren lụa vào không trung, một đêm không có ánh sao, trong vườn, giữa những làn sương trắng, anh tuyệt vọng kêu gào gọi tên cô, cô kiên quyết quay người bỏ đi…

Cô đã nghe thấy…

Kỳ thực…

Cô cũng đã nhìn thấy…

Nhưng, nỗi căm hận trong khoảnh khắc toàn bộ thế giới bị hủy hoại đã khiến cô mất hết lý trí để rồi trút giận vào anh, đêm đó năm năm trước, cô đã chọn cách tàn nhẫn nhất làm tổn thương anh.



“Chuyện năm đó cô đối với Thiếu gia, tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả.” Thẩm quản gia nhìn cô, nỗi hận ẩn chứa trong đôi mắt. “Cô đã làm tổn thương đến Thiếu gia, chắc hẳn với cậu ấy, cô đã không còn chút tình yêu thương, thế thì… thế thì, xin cô đừng để Thiếu gia nhớ ra mình. Nỗi đau thương cô đem đến cho Thiếu gia đã quá nhiều.”



Hạ Mạt thản nhiên mỉm cười.

Trông cô rất bình tĩnh, nhưng bên trong trái tim, những tình cảm phức tạp, đắng cay, chua chát như thủy triều đang trỗi dậy. Ráng chiều từ từ biến mất nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, bóng đêm buông dần, hàng lông mày cô giãn dần ra, chỉ còn đôi môi vẫn trắng nhợt.

“Tôi không quen anh.”

Tiếng nói rất khẽ, chuyện xưa như làn khói mỏng tan trong phòng bệnh. Tất cả những chuyện ngày xưa hãy để cho chúng qua đi, có lẽ cô đã sai, cũng có thể anh đã nhầm, nhưng nếu đã quên được rồi, thì hãy đừng bao giờ nhớ lại, hãy mãi mãi lãng quên.

Âu Thần kinh ngạc.

Không, không thể nhầm được, cô ta nhất định phải quen biết anh! Phản ứng vừa rồi của cô ấy, sắc mặt hoảng hốt của cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn anh ngưng thần, năm năm trước nhất định cô ấy đã quen biết anh…

“Em lừa tôi.”

Giọng nói của anh phẫn nộ kề sát bên cô, dáng người dong dỏng của anh khiến người ta có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.

Cô nhìn anh chằm chằm, như hạt sương đọng trên cánh hoa đêm, đôi mắt màu hổ phách điềm tĩnh lặng lẽ nhìn anh.

“Sao lại phải lừa anh?”

Cô mỉm cười, nụ cười thản nhiên như không.

“Nếu như muốn lừa Thiếu gia của tập đoàn Âu Thị, có lẽ phải nên lừa rằng năm năm trước tôi quen anh, anh đã yêu tôi, tôi đã yêu anh… đáng tiếc, tôi không quen anh.”

Để mãi mãi quên đi thôi, quên đi việc cô đã làm tổn thương anh, không nên nhắc lại để Âu Thần phải nhớ đến những ký ức đau khổ. Mà cô của ngày hôm nay, cũng nhất quyết sẽ không tái hiện một Hạ Mạt ngày xưa chỉ có thể dựa vào anh mà tồn tại, cô muốn đạt được tất cả bằng chính hai bàn tay mình.

Đèn không bật, phòng bệnh chìm dần trong bóng tối. Thần thái của cô vẫn thản nhiên như vậy, giọng nói đầy mỉa mai bông đùa khiến Âu Thần đang nổi nóng cũng phải lắc đầu.

Anh nhìn cô chằm chằm.

Mái tóc dài dày như rong biển, gương mặt trong sáng thuần khiết, làn môi nhợt nhạt, cô cứ yên lặng ngồi đó khiến Âu Thần muốn mãi mãi nhìn như vậy.

“Em thật sự…”

Cổ họng anh tắc nghẹn.

Năm năm trước, thật sự cô không tồn tại trong cuộc đời anh ư, anh vẫn là kẻ cô đơn trắng tay ư? Tại sao, tại sao từ lúc sinh ra, anh luôn phải là con người sống trong cô đơn buồn tẻ, giờ khắc này đây, trái tim anh tê tái, bóng tối đêm đen lại tràn đầy. Âu Thần mím chặt môi, gương