
ông biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống chàng có thể khiến chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp có chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
...
Bóng dáng của cô gái mờ mờ ảo ảo trên sân khấu, gương mặt trong sáng ánh mắt thản nhiên, giọng hát dịu dàng, mềm mại như từ một nơi xa xăm nào đó vọng lại.
Lạc Hi chăm chú nhìn cô ca sĩ rất lâu.
Anh mắt đen huyền như màn đêm.
Sau năm năm gặp lại cô trầm tĩnh hơn, dù rằng cô chỉ trầm ngâm lặng lẽ ngồi một mình ở góc nhà, nhưng cô vẫn toát ra ánh hào quang và mùi thơm khiến người ta mê mẩn.
Có lẽ, khi anh mới tiếp cận cô, lúc đầu là để trả thù cô, dụ dỗ cô, để cô phải yêu anh, để cô cũng phải nếm thử cái cảm giác u sầu mà bao nhiêu năm qua anh không thoát ra được.
Nhưng anh đã đánh giá quá cao về mình.
Càng tiếp xúc, càng gần gũi với cô, tình cảm của anh càng thêm đơn độc. Anh không thể không yêu cô. Cái đẹp lạnh lùng của cô như là một thứ thuốc phiện, cô còn chưa vướng vào thì anh đã bị chìm đắm.
Sự chìm đắm này khiến anh sợ hãi.
Có thể đây là bi kịch mà số trời đã định cho cuộc đời anh, dường như anh đã nhìn thấy kết cục của đời mình.
Càng yêu cô anh càng lo sợ, giống như con dao găm thấm đầy mật ngọt đang đâm xoáy vào tim anh, vừa ngọt ngào vừa đau xót nhỏ máu.
Dù cô cũng đang dần dần yêu thương anh, nhưng trong đôi mắt cô, trước sau vẫn là thái độ dửng dưng lạnh lùng, dường như bất cứ lúc nào, cô cũng có thể rời xa anh, dường như đối với cô tình cảm không phải là điều quan trọng. Có những lúc anh cảm giác đó chỉ là ảo giác, sắc mặt, thái độ của cô khi nhìn anh mỉm cười không có sự dửng dưng xa cách, rõ ràng là rất dịu dàng, rất yêu thương, và rồi bỗng nhiên, anh lại cho rằng tình cảm trong đôi mắt cô chỉ là ảo giác của anh...
Cho dù khi nhìn thấy những bức ảnh của cô và Âu Thần bên nhau, nỗi đau khổ khiến anh ngạt thở, nhưng thực sự anh cũng không đến mức không tin tưởng cô.
Thực ra nếu đúng là cô có ý định rời xa anh, thì việc gì phải tới thăm anh trước để mà giải thích, hơn nữa, cô còn cố gắng làm sao cho anh vui vẻ. Anh hiểu, anh cũng hối hận vì đã quá xúc động mà đã nói ra những lời làm tổn thương đến cô.
Chỉ có điều...
Anh thật sự rất lo sợ...
Rốt cuộc cô cũng rời xa anh ư, giống như năm năm trước cô đã mặc nhiên tống tiễn anh đi, giống như mẹ anh đã bỏ anh ở khu vui chơi...
Cho dù, cô yêu thương anh, nhưng có phải cô cũng đang yêu thương Âu Thần, bằng không, dù ở bất cứ góc độ nào cũng không thể chụp lại được những hình ảnh cô với vẻ mặt đầy lo lắng và quan tâm như vậy. Cô yêu anh, nhưng trong lòng cô có lẽ có nhiều thứ khác quan trọng hơn anh, nên bất cứ lúc nào cô cũng có thể bỏ anh rồi ra đi một cách lặng lẽ...
Tận đáy lòng...
Những ý nghĩ buốt lạnh cứ thế tuôn trào...
Anh chợt nhớ về ngày xa xưa, khi anh còn nhỏ ngồi một mình cô độc trên chiếc ghế dài trong khu giải trí giữa đêm khuya giá lạnh làm chân tay anh đông cứng, máu trong người từng giọt từng giọt nhưng chảy đông cứng... Giá như anh đừng yêu mẹ anh nhiều như thế thì có lẽ khi mẹ anh bỏ đi, anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn chăng...
“Đới Tây! Đới Tây!”
“Hát bài nữa đi! Đới Tây!”
Những tiếng reo hò vỗ tay tán thưởng rầm rầm trong quán bar Bong Bóng!
Lạc Hi ủ uê suy tư bỗng nhiên giật mình tỉnh lại!
Đèn cầu xoay tròn chiếu bảy màu sắc, cô ca sĩ đang dứng rên sân khấu hoá ra không phải cô ấy, bài hát cô ca sĩ vừa hát cũng không phải bài Kim cương. Nghe những tiếng reo hò trên sân khấu, đột nhiên Lạc Hi lại nhận ra tại sao mình nhìn thấy cô gái đó thấy quen quen. Đới Tây hình như là ca sĩ gia nhập Công ty Sun cùng thời với cô ấy, sau đó cô ấy đã dành phần thắng, Đới Tây tách khỏi công ty, hiện đang là ca sĩ ruột của quán bar Bong Bóng này.
“... Quen cô ta à?”
Không biết từ lúc nào , đám nhân viên trong đoàn làm phim nãy giờ ngồi quây quần ở đây đều đã tản đi nhảy hết rồi, còn lại mỗi Thẩm Tường đã chuyển qua ngồi cạnh anh.
“Không quen.”
... Đương nhiên không thể nào là cô ấy.
Lạc Hi trầm ngâm uống cạn cốc rượu. Hồi chiều lúc mọi người bàn xem nên tới đâu, theo bản năng anh buột miệng “Quán bar Bong Bóng”, rõ ràng anh biết cô ấy chắc chắn sẽ không có mặt ở đây, là anh...
“Hồi nãy em đặt cược trong lòng...”
Thẩm Tường cầm cốc rượu trong tay, cô hoàn toàn không mang một chút kiêu kỳ như thường ngày, có vẻ như cô đang ngà ngà say, đôi má đỏ rực, ánh mắt mơ màng.
Rượu whisky không đá uống vào làm dạ dày nóng rát, ánh mắt Lạc Hi có chút gì đó mơ hồ.
“Sao anh không hỏi em đánh... đánh cược chuyện gì...”
Thẩm Tường mắt lờ đờ dựa vào vai Lạc Hi, tay cầm cốc rượu tay đưa qua đưa lại vẻ mặt tinh quái. Những người khác trong đoàn làm phim đều đã xuống sàn nhảy, không ai để ý đến họ nữa.
“Đán