
nhìn anh, “nếu có người dạy cho hắn mấy bài học này sớm hơn một chút, có lẽ hắn sẽ không ra tay trắng trợn với anh như vậy đâu”.
Lạc Hi ngạc nhiên nhìn cô.
“Này, sao em lại chỉ trích anh bạo lực chứ?”
“Bạo lực?” Doãn Hạ Mạt lạnh lùng cười. “Em không hề thích bạo lực, nhưng có một số việc, có lẽ chỉ có những cách đặc biệt như thế này mới có thể giải quyết được.”
“Hạ Mạt...” Lạc Hi cảm thấy có gì đó không ổn trước thái độ và giọng nói của Hạ Mạt, “đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?”.
Một vài chuyện quá khứ hình như thấp thoáng hiện về khiến cô lại trở về với sự lạnh lùng lãnh đạm ngày xưa.
Ánh mắt u uất lạnh lẽo, cô khẽ lắc đầu.
“Em xin lỗi, có nhiều chuyện em muốn quên triệt để.” Hãy cứ để quãng thời gian với những ký ức đau buồn nhất đó mãi chôn sâu dưới lớp bụi thời gian, hãy để cô mãi mãi quên đi, mãi mãi đừng bao giờ nhắc đến.
Cũng đêm ấy.
Cũng dưới những vì sao.
Âu Thần đứng bên cửa sổ phòng ngủ, ánh sao lạc lõng và cô độc, bóng anh đổ xéo dài trên sàn nhà hoà trong màu đen tĩnh lặng của màn đêm. Bàn tay nhẹ nâng chiếc cốc thuỷ tinh lên, rượu vodka cay nồng, anh lặng lẽ uống cạn, vị cay của rượu như đốt cháy cổ họng kéo dài xuống tận lồng ngực.
...
Ánh mắt cô đang nhìn qua đây...
Ánh mắt cô đang nhìn qua đây, vô hồn trống rỗng là thế, sau đó là sợ hãi và hoang mang. Nhanh như chớp, cô quay đầu đi với ánh mắt ảm đạm, dùng mái tóc dài che đi dấu vết bị đánh trên mặt. Hình như đối với cô, cái đau bị đánh mãi mãi không bao giờ có thể so sánh nổi với việc bị anh chứng kiến nỗi nhục nhã và sự xấu hổ...
...
“Bốp!”
Dấu năm đầu ngón tay in hằn!
...
“Bốp!!!”
Lại một cái tát!
...
“Bốp!!!”
...
Lại một cái tát tay nữa thật mạnh! Khoé môi Doãn Hạ Mạt cũng vạ lây bị đánh đến nỗi sưng tây cả lên, những dấu tay chồng lên nhau hằn trên gương mặt thảm thương trắng bệch không chút máu, tóc tai xổ tung rũ rượi.
...
Dưới ánh đèn cường độ mạnh, sắc mặt cô trắng bệch, trắng bệch như thể chỉ một khắc nữa thôi là sẽ chết vì mất máu, một vệt máu nhỏ từ khoé miệng cô chảy ra.
...
Gương mặt trắng bệch mất máu ấy...
Âu Thần nhắm mắt lại, trái tim anh đau tê dại như bị giày xéo, chẳng bao lâu sau, cùng với nỗi đau này, cơn đau đầu ập tới như có hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm!
Trong đầu anh...
Cánh cửa nặng nề từ từ hé mở...
Ánh sáng trắng cực mạnh...
Anh không còn xua đuổi kháng cự lại nữa, anh phải tìm lại những hồi ức để chúng quay về với anh. Cõ lẽ, số mệnh của anh chính là ở đây...
...
Hương thơm của những bông hoa xinh đẹp trong vườn lặng lẽ hoà mình cùng làn gió mùa hè, cô bé nằm trên chiếc giường đặt trong phòng khách, quản gia Thẩm đã tiễn bác sĩ về. Cậu mười bốn tuổi ngồi bên giường nhìn cô bé. Cô bé mặc chiếc váy bồng màu trắng bất động nằm đấy, làn da trắng trong, ngây thơ thuần khiết như những thiên thần trong tranh.
Cậu lặng người trầm ngâm nhìn cô bé gái đang nằm hôn mê, đột nhiên cậu cảm thấy cô bé như không có thật, không nhịn được, cậu đưa tay khẽ áp nhẹ lên bầu má non nớt của cô bé.
Cô bé đột nhiên mở trừng đôi mắt!
Cậu sợ giật nảy người, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Hàng lông mi của cô bé vừa dài vừa cong, mái tóc xoăn rất dại, đôi mắt sáng long lanh trong veo như hai viên pha lê. Cô bé ngơ ngác nhìn trần nhà, không một cử động, chẳng khác gì búp bê bày trong tủ kính. Hồi nãy bác sĩ có nói, cô bé bị va đập không nghiêm trọng lắm, chỉ vì quá sợ hãi mà ngất đi thôi.
Cô bé ngồi dậy trên giường.
Mở to mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi đầy vẻ hoài nghi, cô bé thì thầm hỏi: “Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu đã hiểu được nguyên nhân vì sao cô bé lại chạy ra cản xe cậu.
Cô bé tên Hạ Mạt, bố cô vốn làm việc trong Tập đoàn Âu Thị, nhưng một tháng trước đã bị sa thải. Bố cô bé mãi vẫn chưa tìm được việc làm, mẹ cô ngày nào cũng trốn vào trong phòng khóc, cô bé và đứa em trai sắp bị trả lại cô nhi viện. Cô bé nghe nói xe của Chủ tịch Tập đoàn Âu Thị thường đi qua con đường đầy bóng mát này, nên ngày ngày ra đây đứng đợi để cản xe của Chủ tịch, cầu xin Chủ tịch đừng sa thải bố cô.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.
“Mười một tuổi.”
Cậu lặng người. Một cô bé nhỏ xíu như vậy, sao lại có thể nghĩ được đến những việc như thế này? Trong tưởng tượng của cậu, những bé gái mười một tuổi thường chỉ biết nũng nịu bố mẹ để đòi đồ chơi và sôcôla.
“Tại sao bố mẹ em lại muốn đưa em và em trai vào cô nhi viện?” Cứ cho là thất nghiệp đi thì cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Hạ Mạt cắn chặt môi.