
anh xinh đẹp bay trên cổ tay người đó.
Đám phóng viên chợt nhận ra đây là…
Họ bị kích động vội vàng thò tay định rút máy ảnh và máy quay phim. Đương nhiên, hành động này của họ lập tức bị đội vệ sĩ Công ty Âu Hoa Thịnh ngăn lại.
Giữa đội ngũ lãnh đạo cấp cao công ty và đội vệ sinh, Âu Thần bước về phía cửa lớn của Công ty Sun. Bỗng nhiên, anh dừng chân, dường như cảm giác được điều gì đó.
Anh ngước mắt nhìn.
Dường như hơi thở của số mệnh đang lưu chảy.
Bầu trời xanh thẳm.
Cửa sổ chạm khắc kiểu Hi Lạp, bóng dáng cô nhợt nhạt, mỏng manh như những đám mây trên bầu trời lúc nào cũng có thể tan biến.
Giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích bị nhốt trên tòa gác cao, Doãn Hạ Mạt đứng trước cửa sổ kính tầng hai, mắt cô trầm lặng như mặt biển rộng, thẫn thờ nhìn Âu Thần, đôi môi nhợt nhạt.
…
“Các người sẽ phái trả giá vì điều này.”
Điểm sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Âu Thần, giọng nói của anh lạnh lùng như sắt đá. Câu nói ấy hình như không chỉ là lời tuyên án cho Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi, nó cũng là lời tuyên án với chính anh.
…
Bao nhiêu ngày bình lặng đã trôi qua, thì ra bên trong sóng ngầm đang trỗi dậy…
Rốt cuộc Âu Thần đã bắt đầu báo thù chưa?
Mua lại Công ty Sun là một bước trong kế hoạch báo thù của Âu Thần chăng? Âu Thần… Anh ta tính toán đối phó với cô như thế nào? Nắm hợp đồng của cô, sau đó chôn cô vào băng tuyết chăng?
Vào lúc này, Trân Ân và Doãn Trừng đang ngồi ở một quán trà sữa trân châu. Không khí trong quán náo nhiệt.
Chỗ ngồi ngay sát đường.
Trân Ân cầm cốc trà sữa trong tay, lồng ngực đập thình thịch. Gặp ma rồi, đây đâu phải lần đầu tiên gặp Doãn Trừng, vậy mà không hiểu sao trái tim cô cứ nảy loạn lên như muốn vọt ra ngoài lồng ngực! Trân Ân có cảm giác hai má nóng bừng, cô lén nhìn Doãn Trừng phía đối diện. Chà chà, nom cậu giống như một chú nai con dễ thương thuần khiết, hai hàng lông mi đâm dày đôi mắt sáng trong suốt, trên đỉnh đầu cậu như có ánh sáng của những thiên thần.
Trân Ân ngẩn ngơ ngắm Tiểu Trừng.
Lần này phải…
Xem như là lần đầu tiên cô và Tiểu Trừng chính thức hẹn hò nhau…
Lúc nhận điện thoại của Tiểu Trừng, Trân Ân vui đến ngây ngất chẳng nghĩ ra được gì, cũng không nói lại với Hạ Mạt được mấy câu đã vù đi luôn. Tiểu Trừng đã gọi điện cho cô! Là chủ động hẹn cô.
“Chị Trân Ân…”
Doãn Trừng chăm chú nhìn Trân Ân, ánh mắt Doãn Trừng rất trịnh trọng.
“Đừng có gọi mình bằng chị đi”, Trân Ân nản lòng uể oải hút hạt trân châu dưới đáy cốc qua ống hút, “làm như mình già rồi, gọi là Trân Ân được rồi”.
Doãn Trừng ngơ ngác.
Trân Ân nhìn bộ dạng ngô nghê của Tiểu Trừng vội lật đật phủi tay, nở nụ cười nói: “Không sao, không sao! Cậu cứ nói tiếp đi!”
“Trân Ân…”, Doãn Trừng ngập ngừng, rốt cuộc cũng nén được chữ “chị” đó xuống, “tôi muốn nhờ bạn một việc, được không?”
“Được! Được!” Cô nàng xúc động suýt rơi nước mắt!
Ông trời ơi, Tiểu Trừng đã gọi mình là gì ấy nhỉ?! “Trân Ân”, ông trời ơi, hai tiếng đó được nói ra từ miệng Tiểu Trừng nghe sướng tai quá! Đừng có nói là nhờ có một việc, cho dù có là một trăm việc, có phải lên trời hái sao cũng không thành vần đề!
“Trước đây mình luôn cảm kích bạn”, ánh mắt Doãn Trừng trong suốt như nước mùa xuân, cậu cười, nói, “bạn là bạn của chị mình, ở bên cạnh chị mình, chăm sóc chị ấy, giúp đỡ chị ấy, cho nên mình rất cảm kích bạn”.
“À, thì việc đó là việc nên làm mà!”
Vả lại, Trân Ân nghĩ cũng thấy áy náy, thực ra là Doãn Hạ Mạt chăm sóc cô nhiều hơn. Ở trường giúp cô ghi chép, trong lúc làm thêm thường đỡ cho cô một phần công việc, nay lại đem đến cho cô cơ hội tốt như vậy, để cô có thể thực hiện được ước mơ trở thành người quản lý của mình.
“Có một vài chuyện, chị mình sợ mình lo lắng nên không chịu tâm sự với mình, mình mãi mãi là đứa em trai luôn cần phải được bảo vệ”, nụ cười trên gương mặt Doãn Trừng thoáng chút phiền muộn, “nhưng mà, mình cũng đã lớn rồi, mình cũng muốn bảo vệ chị mình, cũng muốn chia sẻ, gánh vác những đau khổ và phiền muộn cùng chị”.
Trân Ân há hốc miệng.
Cô biết ý tốt của Hạ Mạt đã làm tổn thương đến Tiểu Trừng.
Hôm trước, sau khi đọc được trên báo tin Hạ Mạt bị An Bân Ni tát, Trân Ân chạy ngay đến nhà Hạ Mạt, nhìn tờ báo, mặt Tiểu Trừng tái mét làm Trân Ân sợ hết hồn tưởng bệnh Tiểu Trừng phát tác. Điện thoại di động của Hạ Mạt lại tắt, Doãn Trừng ruột gan như lửa đốt, mất hết cả bình tĩnh, cậu bấm máy liên tục nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể liên lạc nổi, cơ thể của Tiểu Trừng không còn chịu đựng được nữa, mặt trắng bệch rồi ngất lịm trên sofa.
May mà Trân Ân biết thuốc của Doãn Trừng để đâu, vội vàng lấy thuốc, mãi cậu ta mới từ từ tỉnh lại. Bấy giờ Trân Ân cuống cuồng định gọi xe cấp cứu đưa Tiểu Trừng đến bệnh viện, song Tiểu Trừng lại giật lấy điện thoại c