Snack's 1967
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327362

Bình chọn: 9.5.00/10/736 lượt.

iến
Trân Ân sững người kinh ngạc, sau đó cô mới đưa mắt nhìn về phía Doãn Hạ Mạt đang ngồi ngây ngô trước cửa sổ phòng khách, Trân Ân do dự đắn đo.

Giờ đây Doãn Hạ Mạt gầy tới mức đáng sợ.

Có lẽ cô ấy đã sút mất hơn mười cân so với ban đầu, nơi cổ tay cổ chân có
thể nhìn rõ những mạch máu gân guốc, đôi mắt Doãn Hạ Mạt mở to lạ thường nhưng lại mông lung mờ mịt trống rỗng, da dẻ cô trắng bệch như thể đến
nửa giọt máu cũng không còn. Khi Doãn Hạ Mạt ngồi trước rèm cửa sổ bị
gió thổi tung, gió dường như có thể cuốn cô đi luôn được.

Doãn Hạ Mạt vô tri vô giác.

Ngoài thời gian làm cánh gà chiên ra, ngày ngày cô ngồi ngây người như bức
tượng đá nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang chờ đợi một chút sinh mệnh
cuối cùng trong cơ thể cạn kiệt của cô.

“Phải tìm cách thức tỉnh cô ấy thôi.”

Buổi chiều, sau khi bác sĩ thu dọn lại kim tiêm, ông đưa mắt nhìn Doãn Hạ
Mạt ngây ngô ngồi đó một cái rồi quay qua nói với Âu Thần, sắc mặt ông
cực kỳ nghiêm nghị:

“Ý chí của cô ấy quá tiêu cực, nếu như ngày nào cũng chỉ dựa vào cách
tiêm chất dinh dưỡng để duy trì bồi bổ cơ thể thì e rằng cơ thể cô ấy sẽ có những tổn thương nghiêm trọng, lợi bất cập hại.”

Thức tỉnh cô ấy…

Chập tối, tự tay Âu Thần dùng chiếc thìa nhỏ múc nước táo ép nhẹ nhàng đưa lên miệng Doãn Hạ Mạt, anh nghẹn ngào nói:

“Ăn chút gì đi, được không?”

Doãn Hạ Mạt ngồi ngây người như bức tượng gỗ.

“Ngoan nào, ăn chút đi.”

Đưa chiếc thìa vào miệng Hạ Mạt, Âu Thần nín thở nhìn cô mặc nhiên nuốt
nước ép táo xuống. Bên ngoài cửa sổ là ráng chiều dịu dàng, nhưng bên
trong giọng Âu Thần lại cực kỳ căng thẳng.

“Nuốt xuống đi, đừng nôn ra nhé, Hạ Mạt…”

“Ọe…”

Doãn Hạ Mạt lại nôn ọe, nước dãi bẩn nôn ra vấy đầy trên người.

Thức tỉnh cô ấy…

Âu Thần giúp cô cởi bỏ quần áo bẩn trên người, lấy chiếc khăn lông ấm lau
mặt và đôi tay cho Doãn Hạ Mạt. Trong phòng tắm, Âu Thần trầm mặc lặng
lẽ đưa miếng xà phòng từng lượt, từng lượt rũ sạch quần áo cho Doãn Hạ
Mạt, bọt xà phòng tràn đầy trong chậu giặt.

Trên tấm gương treo trong buồng tắm.

Khuôn mặt Âu Thần võ vàng tiều tụy.

Thức tỉnh cô ấy…

Giữa đêm khuya, Doãn Hạ Mạt nhìn sắc đêm bên ngoài cửa sổ, thân người cô vẫn không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ. Con mèo đen meo meo
quấn quýt bên chân cô. Đôi mắt Hạ Mạt đờ đẫn nhìn vào hư vô trong màn
đêm đen sẫm.

Âu Thần âm thầm đau đớn nhìn Doãn Hạ Mạt.

Đột nhiên, Âu Thần đưa tay kéo cô ra khỏi chiếc ghế, thân người cô nhẹ như
bấc, Âu Thần chỉ cần kéo nhẹ một cái, cả người cô đã nhào ngay ra ngoài. Âu Thần đỡ lấy Doãn Hạ Mạt, hai tay anh ôm tấm thân gầy guộc mỏng manh
như tờ giấy ẵm đi về hướng cửa phòng ngủ của Doãn Trừng!

Cửa phòng ngủ mở ra.

Giường của Doãn Trừng vẫn sạch sẽ thanh khiết như lúc xưa, hình như trong
phòng ngủ vẫn tồn tại hơi thở của Doãn Trừng, hình như Doãn Trừng vẫn
đang ngồi dựa đầu giường vẽ tranh. Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng mở
ra, hình như Doãn Trừng sẽ ngẩng đầu lên, sẽ có một nụ cười trên môi
xuất hiện, sẽ gọi cô:

“Chị…”

Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn vào chiếc giường trống trải đó, có vẻ như cô đang
ngạc nhiên, hình như cô đang nghĩ không ra, rằng tại sao giờ đã khuya
rồi mà Tiểu Trừng vẫn chưa về nhà nhỉ.

Âu Thần cảm nhận thân người Doãn Hạ Mạt đang từ từ chuyển sang lạnh, từ từ chuyển sang cứng đờ. Trái tim Âu Thần đau đớn, trong phút giây bản
năng, anh kéo Hạ Mạt lại, ôm chặt hơn nữa. Nhưng chỉ trong vài giây sau, Âu Thần tự ép mình hãy mạnh mẽ thêm để đưa cô tới đặt cô ngồi trên
chiếc giường của Tiểu Trừng.

Trong phòng bày đầy tranh Doãn Trừng vẽ lúc trước.

Có tranh sơn dầu, tranh vẽ màu nước, tranh phác thảo. Rất nhiều tranh được Doãn Trừng vẽ từ rất lâu rồi, có những bức được Tiểu Trừng vẽ trong
phòng bệnh lúc nằm viện, hầu hết tranh được đặt trong những khung hình
tinh xảo, cũng có những bức mới chỉ là tờ giấy vẽ phác thảo, những bức
tranh đủ loại kích thước lớn có nhỏ có được xếp gọn gàng đặt mọi góc
phòng. Tất cả những bức tranh này đều là do Âu Thần đem ra, sở dĩ chúng
được chuẩn bị để mở cuộc triển lãm tranh cho Doãn Trừng.

Sau khi Doãn Trừng mất, hầu như mọi ký ức của Doãn Hạ Mạt đều lưu lại những chuyện trong quá khứ, và rồi những bức tranh này đã cùng với cô trở về
với căn phòng của Doãn Trừng.

“Em còn nhớ những bức tranh này không?”

Một bức tranh nho nhỏ với những nét vẽ đơn giản non nớt, một cô bé tóc dài
tay dắt một chú bé con đang nghiêng đầu nhoẻn miệng cười nhìn một cậu
thiếu niên khác, cảnh trong tranh là mùa hè, có mặt trời vừa to vừa đỏ,
lại có cả những bong bóng bảy sắc đang bay vờn trong gió.

Khung kính khảm nạm chứa bức tranh này đã ngả màu thời gian, Âu Thần dùng ngón tay xoa nhẹ lên đó, anh nhớ lại và nói:

“Đây là bức tranh Tiểu Trừng vẽ lúc bảy tuổi, anh nghĩ là Tiểu Trừng lúc đó
hơi sợ anh, không thích anh và e