
trước sự độc ác và cay nghiệt của tên Lưu Bạo, chính hắn cũng hơi ngạc nhiên, hắn lại vồ lấy cánh tay của Doãn Hạ Mạt, ánh mắt sắc nhọn như kim châm.
“Miễn bình luận, xin tránh ra cho!”
Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh ngẩng cao đầu đi ngang qua trước mặt Lưu Bạo. Hắn ta vội vàng tóm lấy cánh tay Doãn Hạ Mạt giữ lại, ánh mắt giữ lại, ánh mắt như hình lưỡi dao nhìn cô.
“Đừng đi chứ! Lẽ nào là tôi nói sai! À, đúng đúng, mẹ đẻ của cô không phải là gái quán bar! Phải là… gái điếm… mới đúng chứ, ha ha ha…”
Doãn Hạ Mạt nghiêm mặt lại.
Cô căm phẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên cánh tay cô, cánh tay đó giống như một con thằn lằn gớm ghiếc.
“Bỏ tay ra! Còn nữa, nếu như anh còn ăn nói lung tung, tôi có quyền kiện anh ra tòa đó.” Doãn Hạ Mạt nói một cách kiên quyết, ánh mắt đầy thị uy nhìn thẳng vào mặt Lưu Bạo.
Lưu Bạo nhìn xung quanh một lượt, hắn không cam lòng buông cánh tay Doãn Hạ Mạt, trong mắt hắn lại lóe lên thứ ánh sáng càng hiểm độc hơn, ánh mắt chuyển dần từ Doãn Hạ Mạt sang Doãn Trừng đang núp phía sau cô. Doãn Hạ Mạt trong lòng bất an, nắm chặt tay Doãn Trừng, chỉ muốn để cậu em trai thoát ra khỏi nơi đây! Nhưng đám phóng viên bao vây xung quanh quá chặt khó lòng để hai chị em cùng lúc thoát ra được. Doãn Hạ Mạt quay đầu nói nhỏ với Tiểu Trừng:
“Em đi trước đi!”
Lúc mẹ cô qua đời Doãn Trừng còn rất nhỏ, trước giờ Hạ Mạt chỉ nói với cậu rằng mẹ rất yêu cậu, rất thương cậu, đối với cái chết và thân phận gái quán bar của mẹ, hầu như Tiểu Trừng không có bất cứ một ấn tượng nào…
“Chị…” Tiểu Trừng đứng yên tại chỗ.
Đó chính là giới giải trí sao? Đó là nơi mà chị đã phấn đấu và sinh tồn trong đó sao? Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng những tên phóng viên đang ngăn cản chị mình đầy ác ý, cậu có thể nhận thấy sự hào hứng tò mò trong mắt đám phóng viên. Chị bị bọn họ bao vây xung quanh, chị lại đang cố gắng bảo vệ sự tôn nghiêm, nhưng chị chỉ như con cừu non bị bầy lang sói nuốt mất.
“Cậu chính là em trai của Doãn Hạ Mạt”, ánh mắt của Lưu Bạo càng bùng lên mãnh liệt, hắn nhìn thẳng vào Tiểu Trừng, “này, cậu bé, nói cho tôi nghe, cậu có phải cũng là con rơi, cậu đã nhìn thấy hình dáng của mẹ đẻ cậu lúc tiếp khách chưa, chị của cậu lúc nhỏ có phải đã là “đĩ non” không…”.
“Bốp.”
Doãn Hạ Mạt giơ tay tát xuống, một cái tát thật mạnh vào má của Lưu Bạo! Mặt cô tái mét, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ không thể kìm nén được nữa, Doãn Hạ Mạt bình tĩnh nói:
“Anh có lẽ là một con chó điên chăng? Anh ra sức điên cuồng sủa vào những nghệ sĩ trong làng nghệ đã ớn rồi còn chi mà sủa bậy vào người ngoài vô can nữa!”
Bầu không khí trong khoảnh khắc này như bị đóng băng!
Đám phóng viên kinh ngạc không dám tin vào tai mắt mình nữa, đánh phóng viên à, nghệ sỹ mà lại có thể đánh phóng viên trong trường hợp công khai như thế này sao! Quản lý tiệm áo cưới và Tiểu Lục kinh hãi, những người khách đang có mặt ở đó cũng trố mắt cứng đờ người nhìn qua! Thẩm Tường chỉ lãnh đạm nhìn Doãn Hạ Mạt, rồi chuyển ánh mắt lại quay về nhìn Lạc Hi.
Từ lúc nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Lạc Hi như thể đột ngột bị lấy đi sinh mệnh, toàn thân cứng đờ, xem ra anh quá yếu đuối và cô độc. Ánh mắt anh không rời khỏi Doãn Hạ Mạt tới nửa giây, đôi mắt u uất, đôi môi trắng bệch như không còn giọt máu.
Trong lòng Thẩm Tường vô cùng đau đớn.
Cô mãi mãi không có cách nào thay thế Doãn Hạ Mạt hay sao?
“Doãn Hạ Mạt…”
Lưu Bạo từ trong sợ hãi phản ứng trở lại, hắn đưa tay đặt lên má đang ran rát của mình, Lưu Bạo quát lên đầy phẫn nộ và căm hận:
“Tôi sẽ đến tòa tố cáo cô! Doãn Hạ Mạt! Chuyện này tôi quyết sẽ không bỏ qua dễ dàng! Tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt! Những thứ mà một con điếm như cô đã nuôi dưỡng, lại dám…”
“Anh cứ làm những gì anh muốn”, Doãn Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt hắn, “nhưng tôi cảnh cáo anh lần nữa, những lời lẽ mang tính lăng nhục của anh, tôi có quyền lưu lại để truy cứu anh trước pháp luật. Cho dù mẹ tôi có làm bất cứ việc gì, đối với tôi bà là một người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới. Dù cho bà ấy có yêu ca hát hay diễn xuất, dù cho bà có làm việc ở quán bar, chỉ cần là sự lựa chọn của bà tôi đều tôn trọng và kính yêu mà. Nhưng những từ bẩn thỉu ấy thì chỉ có thể phát ra từ những kẻ bẩn thỉu mà thôi”.
Ánh hào quang mãnh liệt xung quanh người Doãn Hạ Mạt như của một nữ vương, Lạc Hi trầm mặc lặng lẽ nhìn Doãn Hạ Mạt, dường như đôi mắt anh bị hào quang mạnh mẽ của sự kiên cường phát ra từ khắp người cô thiêu cháy! Hạ Mạt ngày còn nhỏ cũng đã từng vì em trai của mình mà bình tĩnh can đảm cảnh cáo anh, nếu không cô sẽ dùng mọi cách để đuổi anh đi.
Hạ Mạt là một hợp thể của sự phẫn nộ và yên tĩnh, bình thường cô như mặt nước dịu dàng, thỉnh thoảng lại lộ ra những móng vuốt và hàm răng sắc nhọn, sự mâu thuẫn trong con người cô giống như sự quyến rũ chết người của loài hoa anh túc, khiến Lạc Hi mê muội nhưng l